ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 117

- Con muốn cô ôm con một lúc trước. Mông con thì thật đau ghê lắm và con
muốn chờ nó đỡ hơn. Giờ con không muốn suy nghĩ nữa.

Tôi mỉm cười ôm con bé vào lòng và chúng tôi ngồi trong ánh sáng mờ ảo
của phòng chứa sách, chờ đợi - con bé đợi bớt đau ở mông và lấy can đảm
cho những gì sắp diễn ra, tôi chờ thế giới thay đổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.