ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 132

Nhưng cô chỉ ngồi trên sàn nhà thôi. Rồi sau đó cô đến gần hơn một chút,
rồi một chút nữa. Lúc đó cô đang cảm hóa con, có phải không?

Tôi mỉm cười, thật sự không thể tin vào tai mình.

- À, chắc là phải, cô đoán thế.

- Cô cảm hóa con. Giống như hoàng tử bé cảm hóa con cáo đó. Giống như
cô đã cảm hóa con vậy. Và bây giờ thì con đã trở nên đặc biệt với cô, có
phải không? Cũng giống như con cáo vậy.

- Phải, con vô cùng đặc biệt, Sheil ạ.

Con bé xoay người lại, ngồi yên trong lòng tôi. - Cô hãy đọc nốt quyển sách
đi.

Vậy là hoàng tử bé đã cảm hóa con cáo. Và khi giờ phút chia tay đến gần...

- Ôi... - Con cáo nói. - Tôi sẽ khóc mất.

- Đó là lỗi của ngươi. - Hoàng tử bé đáp.- Ta không bao giờ mong ngươi
gặp điều gì không hay cả,
nhưng ngươi đã muốn ta cảm hóa ngươi...

- Đúng thế. - Con cáo nói.

- Nhưng mà bây giờ thì ngươi sẽ khóc! - Hoàng tử bé thốt lên.

- Đúng thế. - Con cáo lại nói.

- Vậy thì việc đó chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cho ngươi cả.

- Nó đã mang lại cho tôi một điều tốt đẹp. - Con cáo đáp. - Bởi vì màu của
những cánh đồng lúa mì...

Rồi nó nói thêm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.