ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 151

Vì sẽ đi vắng vào ngày thứ Năm và thứ Sáu, nên vào hôm thứ Hai, tôi thông
báo cho bọn trẻ biết việc tôi sẽ đi vắng bằng một buổi nói chuyện thân mật.
Sang thứ Ba, tôi nhắc lại chuyện này một lần nữa. Cả hai lần Sheila đều có
vẻ không chú ý gì đến những điều tôi nói. Sau giờ ăn trưa ngày thứ Tư, tôi
bảo bọn trẻ ngồi xuống để nói chuyện. Tôi giải thích rằng tôi sẽ phải đi
vắng trong hai ngày tới, và sẽ không có mặt trong lớp được. Anton và
Whitney sẽ ở bên cạnh bọn trẻ, và sẽ có một giáo viên khác đến dạy thế.
Mọi việc vẫn sẽ diễn ra như bình thường và chẳng có gì phải lo lắng cả. Tôi
sẽ quay lại vào thứ Hai tuần sau, rồi tất cả chúng tôi sẽ cùng đi tham quan
trạm cứu hỏa. Chúng tôi cùng trao đổi về những cách thức để bọn trẻ có thể
cư xử đúng mực với giáo viên dạy thế, về những việc sẽ giúp cho công việc
của cô giáo mới được dễ dàng hơn, cũng như những điều không nên làm.
Chúng tôi lần lượt phát biểu xem sẽ nói chuyện với cô ấy thế nào, và làm
sao để đối mặt với những rắc rối nhỏ vẫn thường xảy ra khi một lớp học có
giáo viên dạy thế. Tất cả mọi người đều tham gia vào cuộc thảo luận này
một cách sôi nổi. Trừ Sheila. Khi hiểu ra những điều tôi đang nói, con bé
chăm chú nhìn tôi một cách đầy lo âu. Sau đó, nó giơ tay lên xin phát biểu.

- Có chuyện gì thế, Sheila?

- Cô sẽ đi à?

- Đúng thế. Nãy giờ tất cả mọi người đều nói về chuyện này mà. Cô sẽ
không có mặt ở đây vào ngày mai và cả thứ Sáu nữa, nhưng cô sẽ quay lại
vào thứ Hai. Đó là vấn đề mà chúng ta đang nói đến.

- Cô sẽ đi à?

- Trời ơi, Sheila! - Peter nói. - Cậu bị điếc đấy à? Chứ cậu nghĩ nãy giờ mọi
người đang làm gì?

- Cô sẽ đi à?

Tôi gật đầu. Những đứa trẻ khác đang nhìn con bé một cách kỳ lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.