ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 154

bao giờ cư xử ngoan ngoãn trong cái lớp này nữa. Dù thế nào đi nữa cũng
không đâu.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, những giọt lệ long lanh trên khóe mắt
của con bé rồi vỡ ngay. Chúng không bao giờ trào ra ngoài cả. Con bé lao
vụt qua tôi, quơ lấy cái áo khoác của mình rồi chạy ra ngoài sân chơi.

Tôi cũng lấy áo khoác và ra ngoài tham gia cùng bọn trẻ. Sheila ngồi một
mình ở góc đằng xa. Con bé ngồi co ro trong làn gió tháng Hai lạnh buốt,
gục đầu trong hai cánh tay đang khoanh lại của mình.

- Không dễ dàng đón nhận chuyện đó hả? - Anton hỏi.

- Không, con bé đón nhận chuyện đó không mấy dễ dàng.

Sau giờ nghỉ giải lao, khi những đứa trẻ khác đã chuẩn bị sẵn sàng cho giờ
nấu ăn, Sheila vẫn ở trong góc chơi đồ hàng và vơ vẩn nghịch mấy món đồ
chơi. Tôi vẫn để con bé ngồi yên đó. Nó đang cảm thấy không vui và đương
nhiên là có lý do khi muốn ngồi một mình như thế. Mặc dù tự cô lập mình,
nhưng con bé vẫn kiểm soát cơn bực bội của mình khá tốt. Không có cơn
thịnh nộ nào, không có trò phá phách nào, cũng không hề bỏ chạy. Tôi cảm
thấy ngạc nhiên và hài lòng với cái cách con bé đang đối mặt với vấn đề của
mình. Sheila đã vượt qua được một chặng đường dài trong vòng hai tháng
qua.

Những đứa khác cố dỗ ngọt Sheila tham gia cùng chúng. Tyler, vẫn tỏ ra là
đại ca của lớp như mọi khi, cứ chú ý thái quá đến Sheila cho tới khi
Whitney bảo con bé quay về với công việc nấu ăn của mình. Peter thì luôn
mồm hỏi vì sao Sheila lại cứ đứng ở đó mà không tham gia cùng với mọi
người. Tôi giải thích rằng lúc đó Sheila đang cảm thấy hơi tức giận một
chút và đang tự kiểm soát hành động của mình bằng cách không tham gia
cùng chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.