ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 169

Con bé không trả lời, thậm chí còn không thèm nhìn tôi. Nó đứng dậy và đi
lấy cái áo khoác.

Sau giờ học, khi những đứa trẻ khác đã về hết, sự căng thẳng giữa hai
chúng tôi vẫn kéo dài dai dẳng. Tôi đã cố gắng làm hòa với con bé suốt
buổi chiều, cố tỏ ra vui vẻ và làm cho mọi người cười. Nhưng Sheila vẫn rất
tách biệt, nó cứ nắm chặt lấy tay của Whitney suốt. Tôi bỏ cuộc. Cũng như
với tất cả những thứ khác, tôi nghĩ rằng chất keo hàn gắn tốt nhất là thời
gian. Tôi đang dần hồi phục; tôi biết rằng mình đã hành động không đúng
đắn. Nhưng như Anton đã nhắc tôi nhớ, tôi biết rằng mình cũng là một con
người.

Tôi lấy mấy bài tập trong giỏ ra và ngồi xuống bàn để chấm điểm. Tôi đề
nghị đọc sách cho nó nghe, nhưng Sheila từ chối và cố làm mình bận rộn
bằng cách ngồi trên sàn nhà chơi với những tấm thẻ hình ở góc phòng. Một
giờ đồng hồ đầu tiên trôi qua, Sheila đứng dậy rồi đi về phía cửa sổ. Nó
đứng đó, nhìn ra những bóng cây đổ dài trên mặt đất phủ tuyết. Một lát sau
tôi nhìn lên, con bé vẫn đứng bên cửa sổ, nhưng nó đang nhìn tôi.

- Tại sao cô lại quay lại? - Nó khẽ hỏi.

- Cô chỉ đi dự một buổi hội thảo thôi. Cô chưa bao giờ có ý định sẽ ở đó
luôn cả. Công việc của cô là ở đây với tụi con mà.

- Nhưng sao cô lại quay lại?

- Bởi vì cô đã nói như thế. Cô thích ở đây.

Nó chầm chậm bước đến chỗ cái bàn tôi đang ngồi. Nỗi đau đớn lúc này
đang hiển hiện rõ ràng trong đôi mắt của con bé.

- Con thật sự không nghĩ là cô sẽ quay lại, có phải không?

Nó lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.