ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 179

Tôi lắc đầu.

- Nhưng con muốn như thế. - Cô biết.

- Vậy thì tại sao lại không được? Chỉ là một buổi tiệc nhỏ, nhỏ xíu thôi mà?
Làm ơn đi?

Mặt nó cau lại, còn giọng nó thì nài nỉ.

- Con sẽ là đứa bé gái ngoan nhất trên đời. Con sẽ không phá hỏng thêm tờ
giấy làm toán nào nữa đâu.

- Vấn đề không phải chỗ đó, Sheila ạ. Cô không đồng ý bởi vì Jimmie
không có ở đây, Jimmie đã đi rồi. Dù rất đau lòng, nhưng cô nghĩ có thể
Jimmie sẽ không quay lại đâu. Cô biết con rất nhớ nó, cưng ạ, nhưng cô
không nghĩ con cứ nhớ về nó theo kiểu như thế này là một ý hay đâu. Thế
này thì con chỉ đau đớn thêm mà thôi.

Con bé lại lấy tay ôm mặt.

- Sheil, đến đây cho cô ôm con nào.

Tay vẫn ôm mặt, nó tiến đến chỗ tôi. Tôi ôm nó vào lòng.

- Cô biết con cảm thấy việc này rất kinh khủng. Cô có thể cảm nhận được
nỗi đau của con. Đó là một việc rất khó khăn đối với con.

- Con nhớ nó. - Giọng con bé ngắt quãng với những tiếng thút thít khô
khốc, và nó nắm chặt lấy áo tôi, vùi đầu vào ngực tôi. - Con chỉ muốn nó ở
đây mà thôi.

- Cô biết vậy, cưng ạ.

- Tại sao chuyện này lại xảy ra vậy hả Torey? Tại sao bà ấy đã mang nó
theo và đã bỏ con lại? Có chuyện gì mà bà ấy coi con là một đứa con gái hư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.