ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 189

- Nghe không có vẻ là không có gì lắm. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

- Ai đó đã lấy đồ của con.

- Đồ gì?

- Vài món đồ. - Nó tỏ vẻ khó chịu. - Con tính làm một tác phẩm nghệ thuật
với mấy món đó. Con đang tìm chúng, mà có ai đó đã ăn trộm mất rồi. Con
đã cất ở đây, mà giờ chúng không còn ở đây nữa.

- Tại sao lúc đầu con lại để nó ở đó? Lẽ ra con nên cất đồ của mình ở trong
tủ đựng đồ cá nhân chứ. Con biết thế mà. Không ai biết mấy cái món đồ ở
dưới đó là đồ của con cả. Mà rốt cục thì nó là cái gì thế?

- Vài món đồ ấy mà.

- Đồ gì mới được? Con bé nhún vai:

- Chỉ là những món đồ thôi. Đồ của con.

- Vậy con đến chỗ cái hộp đựng đồ vẽ xem. Có thể trong đó có vài món đồ
thừa con có thể dùng đấy.

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, bà Crum lại đến gõ cửa. Ôi xin thứ lỗi cho
tôi, bà ấy lại bắt đầu xin lỗi, nhưng Freddie lại nôn nữa. Lần này lại là
những viên bi nhỏ nhiều màu. Bà ấy có đem theo vài viên, tất cả đều được
gói lại trong một cái khăn giấy. Mặc dù rất rụt rè, nhưng bà ấy cứ khăng
khăng bảo tôi xem thử chúng là cái gì, để xem chúng có phải ở trong lớp tôi
không.

Tôi nghiến răng, mở cái khăn giấy ướt nhoét ấy ra. Trong đó có chừng mươi
viên bi nhỏ không tròn lắm, có màu tươi. Tôi lấy viết chì chọc vào một
viên. Nó dễ dàng nát ra để lộ phần nhân màu xanh lục thẫm. Tôi không thể
hình dung được chúng là cái gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.