ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 192

- Sheila. - Tôi nói bằng giọng nghiêm khắc nhất của mình. Phải khó khăn
lắm tôi mới nói kiểu như thế được. Con bé trông quá ngây thơ với một tội
lỗi rõ ràng đến vậy.

Cuối cùng tôi tiến đến gần nó, thật chậm, bởi vì trong cách cư xử của nó đã
bắt đầu có dấu hiệu của sự sợ hãi, và thông thường thì con bé vẫn hoảng
loạn nếu có ai đó lao đến nó. Tôi đặt một tay lên vai nó, rồi đẩy nó quay lại
cái bàn nó thường ngồi. Tôi vẫn giữ những ngón tay của mình trên lưng con
bé và đứng đằng sau nó, để nó không thể vụt chạy đi.

- Bây giờ thì tốt hơn là con nói cho chúng ta nghe cái này là gì đi, cưng ạ.
Cô muốn biết, và cô muốn biết ngay bây giờ.

Con bé nhìn chằm chằm vào cái khăn giấy ướt nhẹp đầy những viên bi nhỏ
nhiều màu mà bà Crum đã bày ra trên mặt bàn. Tôi có thể cảm thấy Sheila
đang tựa hẳn vào tay mình. Tôi hích nhẹ vào vai nó.

- Cô đang mất kiên nhẫn rồi đây, Sheil. Đừng làm cô giận. Những thứ này
có thể làm tổn thương Freddie và chúng ta cần phải biết nó là cái gì. Bây
giờ thì nói cô nghe xem nào.

- Phân thỏ. - Nó khẽ nói.

- Vậy làm sao mà chúng có nhiều màu sắc như thế này?

- Con sơn chúng bằng màu keo.

Câu trả lời này làm Anton không chịu nổi nữa, và anh ấy bắt đầu khúc
khích cười. Anh lấy một tay che miệng, cố nén cười.

- Trời ạ, Sheila. - Tôi nói. - Tại sao con lại đi sơn màu lên phân thỏ làm gì?

- Cho Whitney.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.