ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 197

đang ngồi lắc lư vì sức nặng cô ấy tựa lên người tôi, nhưng tôi đã vòng tay
kia qua ôm lấy Whitney. Whitney đang cần được an ủi vỗ về biết bao.

- Nghe này, mọi chuyện không đến nỗi tệ như thế đâu, Whitney. - Tôi vén
mớ tóc rối lòa xòa trên khuôn mặt cô bé ra. - Anton và chị không có giận gì
em đâu. Chị không hề giận tí nào cả.

Whitney ngồi thẳng người dậy và rút một tờ khăn giấy.

- Em chỉ đùa thôi mà.

- Chị biết chứ. Và chị không có giận. Chị không cố ý lôi em vào một rắc rối
như thế này. Tin chị đi, chị sẽ không gọi em tới nếu chị biết chuyện này sẽ
tệ hại đến thế với em.

- Ôi, cái gì cũng làm mẹ em nổi điên lên được. - Đúng rồi, mà chuyện này
đâu có gì to tát. Chị chỉ muốn em biết là em phải cẩn thận hơn một chút khi
ở đây. Bọn chúng không phải là những đứa trẻ bình thường, Whitney à. Em
phải cẩn thận hơn rất nhiều khi ở bên chúng.

- Em không nghĩ là có ai sẽ bị tổn thương cả.

Em không có ý để việc này xảy ra.

- Ôi, cưng ơi, chị biết chứ. Và lần này chẳng có ai bị tổn thương gì cả đâu.
Suýt tí nữa thì lớn chuyện thôi. Đây là một việc ngớ ngẩn em đã làm mà
không suy nghĩ. Chị rất thích cái tính hài hước của em, Whitney, và chị rất
thích cái cách em làm cho bọn trẻ cười đùa. Nhưng đây là những đứa trẻ
đặc biệt. Chúng ta cần phải hết sức cẩn thận chăm nom chúng.

Cô tựa đầu vào hai lòng bàn tay và nhìn chằm chằm vào mặt bàn.

- Em chẳng bao giờ làm được việc gì cho ra hồn cả. Việc gì em cũng làm
hỏng bét hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.