ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 200

- Em đã ở đâu vậy chứ? Gần 7 giờ tối rồi còn gì. Anh đã cố gắng giữ nóng
cho chỗ đồ ăn ấy bằng cách cho mớ hộp và tất cả đồ ăn bên trong lên một
cái chảo chiên. Cả nhà bếp nồng nặc mùi hộp giấy cháy.

- Ở trường.

- Đến tận giờ này sao? Lạy Chúa, anh ngồi đây đợi em gần cả tiếng đồng hồ
rồi. Em làm gì ở đó thế?

- À, một đứa học trò của em nôn ra mấy viên bi nhỏ nhiều màu khi ở nhà.
Mẹ nó nghi là nó ăn phải mấy thứ đó trong trường. Thế là bà ấy mang đến
trường một cái khăn giấy ướt nhẹp đựng toàn mấy thứ mà thằng nhỏ nôn ra.

Chad bắt đầu khúc khích cười. Anh quay người để xóc nhẹ cái chảo chiên
với mớ hộp đồ ăn trong đó. Tôi có thể nhìn thấy hai vai anh đang run lên.

- Thế là em và Anton bắt đầu kiểm tra xem mấy viên bi nhỏ đó là gì, và hóa
ra chúng là phân thỏ.

Những tiếng cười khúc khích của Chad bật thành những tiếng cười lớn. Và
nó truyền sang tôi. Thế là tôi cũng cười theo.

- Thật là hết chỗ nói. Sheila đã lấy chỗ phân đó từ chuồng của con Onions
và lấy keo màu tô lên chúng. Chỉ có Chúa mới biết con bé làm chuyện đó
lúc nào, nhưng rõ ràng là Freddie đã tìm thấy chúng và đã xơi chúng. Em
đoán thằng bé nghĩ chúng là kẹo hay gì đó.

Cả hai chúng tôi đều bật cười. Phải khó khăn lắm tôi mới nói được chữ cuối
cùng. Mùi hộp giấy cháy nồng nặc quanh phòng, nhưng lúc đó thì cả hai
chúng tôi đều cười chảy cả nước mắt. Tôi cười đến tức cả hai bên sườn.
Vậy mà chúng tôi vẫn cười.

- Xin lỗi vì anh đã hỏi... - Cuối cùng Chad cũng nói được một câu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.