ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 201

CHƯƠNG 15

Tuần thứ ba của tháng Ba, tôi nhận được cú điện thoại vẫn luôn khiến tôi
nơm nớp lo sợ. Đầu dây bên kia là giọng nói trầm đục của Ed Somers. Sau
giờ học buổi chiều hôm ấy, khi người thư ký gõ cửa lớp tôi để báo rằng tôi
có điện thoại, tôi đã linh cảm trước rằng đó chính là cú điện thoại mà tôi
vẫn kinh sợ mỗi khi nghĩ đến. Vừa nghe thấy giọng của Ed, tôi hiểu tất cả,
ngay cả khi ông chưa kịp nói điều đó ra.

- Torey, hôm nay vị giám đốc bệnh viện đã gọi. Họ đã có một chỗ trống
trong bệnh viện bang.

Trống ngực tôi đổ dồn khi nghe những điều ông nói. Tai tôi lùng bùng đến
nỗi không thể nghe rõ được gì.

- Ed, con bé không nhất thiết phải đi, đúng không?

- Tor, tôi đã bảo cô rằng việc con bé ở đây chỉ là một sự sắp xếp tạm thời
thôi mà. Tòa đã quyết định là con bé phải được đưa vào bệnh viện bang
ngay khi có chỗ trống. Việc này thật sự nằm ngoài tầm tay của chúng ta.
Con bé vào lớp cô chỉ là tạm thời thôi.

- Nhưng con bé đã thay đổi rất nhiều. Nó không còn là đứa trẻ trước đây
nữa. Ed, con bé sẽ không chịu nổi cái bệnh viện đó đâu.

- Nghe này, tất cả mọi việc đã được định sẵn cả rồi. Cô biết thế mà, trước
đây chúng ta đã nói chuyện này rồi. Hơn nữa, đây là điều tốt nhất cho con
bé. Hãy nhìn cái mái nhà kinh khủng của nó xem. Đằng nào thì con bé cũng
sẽ không có đến một cơ hội dù là nhỏ nhoi nhất với một mái nhà như thế,
Tor ạ. Cô biết thế mà. Lạy Chúa, cô tiếp xúc với những đứa trẻ này hàng
ngày. Hơn bất cứ ai khác, cô nên biết khi nào thì một đứa trẻ có quá nhiều
vấn đề mà nó không vượt qua được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.