ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 202

- Nhưng con bé không phải như thế, Ed. - Tôi thốt lên. - Con bé này có rất
nhiều cơ hội. Nó có thể làm được. Bây giờ nó không thể vào bệnh viện
bang được đâu.

Tôi có thể nghe thấy tiếng lục khục của Ed ở đầu dây bên kia. Một khoảng
im lặng khá lâu. Ed đang châm một điếu thuốc.

- Tor, cô đã làm một công việc thật tuyệt vời với những đứa trẻ này. Đôi khi
tôi thực sự không hiểu vì sao mà cô làm được nữa. Nhưng lần này thì cô đã
đi quá xa rồi. Cô đã dính líu quá sâu vào chuyện này. Tôi có thể nói như thế
sau cái sự cố hồi tháng Giêng. Trường hợp của đứa trẻ này đã được quyết
định rất lâu trước khi nó đến chỗ của chúng ta.

- Vậy thì thay đổi quyết định đó đi.

- Việc này nằm ngoài khả năng của tôi rồi. Sau vụ hỏa hoạn đó, bang đã
quyết định sẽ đưa nó vào bệnh viện để kiểm soát. Để có thể xoa dịu cha mẹ
của thằng bé kia, thì đó là lựa chọn duy nhất.

- Ed, việc này thật là kỳ quặc. Lạy Đức Chúa quyền năng, đứa bé chỉ mới
sáu tuổi. Chuyện này không thể xảy ra được.

- Tôi hiểu cô đang cảm thấy thế nào, Torey ạ, tôi thực sự hiểu. Tôi vô cùng
xin lỗi vì mọi chuyện xảy ra như thế này, bởi vì tôi biết cô đã gắn bó với
con bé thế nào. Nhưng con bé là một trường hợp mà tòa đã đưa ra quyết
định. Cả hai chúng ta đều biết việc này sẽ có kết cục thế nào. Và tôi rất tiếc.

Tôi đi thẳng xuống phòng giáo viên vì không thể quay lại lớp học, nơi
Sheila đang chơi đùa một mình. Tôi ngồi xuống ghế và uống cà phê, thứ mà
thường thì không bao giờ tôi động đến; tất cả chỉ để cố ngăn những giọt
nước mắt đang chực trào ra. Ed nói đúng. Tôi đã dấn quá sâu; con bé có quá
nhiều ý nghĩa đối với tôi. Tôi không thể diễn tả thành lời được nỗi đau buồn
của mình; tôi không thể tìm được từ ngữ thích hợp. Xung quanh tôi tràn
ngập âm thanh của những câu nói ầm ĩ bàn về giáo án, các dự án nghệ thuật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.