ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 214

cả màu trắng nữa và nó có đăng ten trên đó và nó thật là dài và đẹp. Con
chưa từng có một cái đầm như thế và nó thì thật là đẹp torey ạ. Con kiểu
như là đã ước là có được nó. Con nghĩ nó cũng đúng cỡ của con nữa. Con
hỏi cha con xem con có thể mua nó được không nhưng mà ổng nói là
"không". Chuyện đó thì thật là tệ vì nó quá đẹp và con chưa bao giờ có
được một cái đầm thật sự. Và con có thể mặc nó đến trường giống như
Susannah Joy mặc. Bạn đó có nhiều đầm quá. Nhưng mà con không thể
mua nên con về nhà và cha con ổng mua cho con mấy cục kẹo M&M và
bảo con "lên giường ngủ đi Sheila" thế là con đi ngủ.

Cái bài viết ngắn ấy đã làm tôi đau đớn, theo một cách rất buồn cười và
không thể xác định được. Dường như đó là một trong những điều buồn nhất
mà con bé từng viết. Nhưng Sheila vẫn tiếp tục sống, mặc dù biết rằng mình
không thể có được một cái đầm. Nó chấp nhận điều đó, đồng thời vẫn tiếp
tục mơ ước.

Sheila vẫn huyên thuyên về bức tranh mà nó đang cầm trên tay, chỉ cho tôi
xem những chi tiết phức tạp của bức tranh. Vậy mà nó vẫn nhận ra rằng tâm
trí tôi đang vơ vẩn đâu đâu. Con bé vẫn chưa được gọi vào, và tôi thấy điều
này là một dấu hiệu tốt, nhưng con bé nhận thức được sự căng thẳng của
chúng tôi.

Sau cùng thì cánh cửa phòng xử án cũng mở ra. Ngay khi nhìn thấy gương
mặt của Chad, tôi đã đoán biết quyết định của tòa là gì. Anh đứng cách
chúng tôi chừng ba mét, trên gương mặt anh là một nụ cười rạng rỡ. Anh
nói:

- Chúng ta đã thắng.

Cả hành lang như vỡ òa. Chúng tôi nhảy nhót rồi ôm chầm lấy nhau. Sheila
la hét ỏm tỏi, nhảy nhót len lỏi giữa chân mọi người:

- Chúng ta đã thắng! Chúng ta đã thắng! Chúng ta đã thắng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.