ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 216

Với một nỗi buồn vô hạn, tôi nhận ra rằng đến ngay cả con gái của ông
cũng không thuộc về ông. Con bé là một phần của chúng tôi; còn ông thì
không.

Hẳn Chad cũng nhận thấy sự cô đơn nơi người đàn ông này. Anh hỏi ông ta:

- Ông có muốn đi cùng chúng tôi không?

Trong một thoáng, tôi nghĩ mình đã nhìn thấy gương mặt ông ánh lên niềm
vui. Nhưng ông đã lắc đầu.

- Không, tôi phải đi.

- Sheila đi với chúng tôi được chứ? - Chad lại hỏi. - Chúng tôi sẽ đưa cháu
về nhà sau.

Ông gật đầu. Nhìn Sheila, ông nở một nụ cười nhẹ nhàng. Tôi vẫn bế con
bé trên tay. Nó vẫn liên tục ngọ nguậy vì phấn khích, không hề để ý gì đến
cha nó.

- Ông chắc là không muốn đi cùng chúng tôi chứ?

- Vâng.

Chúng tôi nhìn nhau một lúc lâu. Khoảng cách giữa hai thế giới hoàn toàn
khác nhau của chúng tôi chưa bao giờ được san lấp. Chad thò tay vào túi và
lấy ví ra. Anh lấy ra một tờ hai mươi đô-la và đưa cho cha của Sheila.

- Đây. Đây là một chút để ông cũng có thể tận hưởng niềm vui này.

Ông ấy lưỡng lự. Tôi không nghĩ ông ấy sẽ nhận, vì tôi biết ông khinh bỉ
những hành động từ thiện người ta dành cho ông đến thế nào. Nhưng rồi
ông cũng ngập ngừng chìa tay ra và nhận lấy tờ tiền ấy. Ông lúng búng nói
cảm ơn, rồi quay người lại và đi thẳng, trên cái hành lang dài hun hút ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.