ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 215

Tất cả chúng tôi đều cười phá lên trước hành động này của con bé, nhưng
tôi không nghĩ là nó hiểu được tầm ảnh hưởng của cái điều mà nó đang nói.

- Anh nghĩ chúng ta cần phải ăn mừng chuyện này. Em thấy sao? - Chad hỏi
tôi. - Em nghĩ sao nếu chúng ta đến Shakey và đặt cái bánh pizza lớn nhất?

Những người khác lục tục ra về. Tôi vội liếc nhìn xuống cuối hành lang để
tìm cha mẹ của cậu bé kia. Họ đang mặc áo khoác vào. Tôi lại ước sao mình
có đủ can đảm để vượt qua quãng đường dài chưa đầy sáu mét ấy để đến
chỗ họ và nói chuyện với họ. Chad đang nói chuyện với tôi về bánh pizza,
Sheila đang nhảy nhót quanh chỗ tôi, giật thắt lưng tôi lia lịa để tôi chú ý
đến nó, các thầy cô trong trường thì đang nói lời chào tạm biệt.

- Sao, em thấy sao? - Chad hỏi lại. - Em muốn đi hay em muốn đứng đó cả
buổi tối thế? - Nói rồi anh nghịch ngợm thúc tôi một cái.

Tôi quay về phía anh và gật đầu.

- Còn con thì sao? - Chad nói với Sheila. - Con có muốn đi với cô Torey và
chú không?

Mắt nó mở to, và con bé gật đầu. Tôi cúi xuống bồng nó lên, để nó nói
chuyện với chúng tôi được dễ dàng hơn.

Cha Sheila đứng cách xa chúng tôi một quãng. Ông đứng một mình. Hai tay
ông đút vào túi của bộ com-lê xộc xệch ông đang mặc. Ông nhìn chằm
chằm xuống sàn nhà. Đối với tôi, trông ông thật cô đơn, cô đơn và bị quên
lãng. Cuộc chiến mà chúng tôi vừa giành chiến thắng không phải là cuộc
chiến của ông. Con bé đã đợi chúng tôi ngoài hành lang, và bây giờ con bé
đang ăn mừng với chúng tôi. Đó là chiến thắng của chúng tôi. Chiến thắng
này không có ông. Trước giờ những phiên tòa chỉ mang lại cho ông những
điều tồi tệ; với ông chúng thật đáng sợ. Trong bộ quần áo tồi tàn và mùi
nước hoa rẻ tiền xộc lên nồng nặc, trông ông quá khác lạ và tương phản với
những người xung quanh, tương phản đến mức lạ lùng và đáng kinh ngạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.