ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 217

Sheila, Chad và tôi cùng nhau chui vào cái xe nhỏ xíu của Chad để đến tiệm
bánh pizza.

- Này Sheila, con thích pizza loại nào? - Chad hỏi Sheila đang ngồi trên
băng ghế sau,.

- Con không biết. Con chưa từng ăn bánh pizza lần nào.

- Chưa từng ăn pizza? - Chad thốt lên. - Chà, vậy là chúng ta phải ăn pizza
thường xuyên hơn rồi, phải không hả?

Qua cách cư xử của con bé, thì sẽ không ai có thể biết được là trước giờ nó
chưa từng ăn pizza. Mắt nó mở to và sáng rực lên khi người ta mang pizza
ra, và nó chộp lấy miếng bánh như một tay chuyên nghiệp. Chad đã gọi loại
bánh pizza to nhất, nhiều vị nhất mà anh có thể tìm thấy trong thực đơn,
cùng với một bình nước ngọt lớn. Đó là một khoảnh khắc thật diệu kỳ.
Sheila thật sống động và linh hoạt, nó nói liên tục. Con bé cảm thấy rất
thích thú với Chad và cuối cùng nó leo vào lòng anh ngồi. Chúng tôi cùng
nhau lắng nghe người chơi piano dạo đàn. Chad nói rằng trong cuộc đời
mình anh chưa từng thấy đứa bé nào ăn nhiều đồ ăn một lúc đến như thế.
Để trêu anh, Sheila bảo anh rằng nó có thể ăn ít nhất một trăm cái bánh
pizza, nếu anh có đủ tiền để mua ngần ấy bánh, và ợ một tiếng rõ to để
minh họa cho điều này.

Chad chỉ mới gặp Sheila trong một thời gian ngắn hôm chúng tôi đến nhà
nói chuyện với cha con bé, còn trước đó anh chỉ nghe tôi kể về nó chứ chưa
bao giờ gặp mặt. Chúng tôi ngồi với nhau đến lúc trời vừa sập tối thì Chad
hoàn toàn nghĩ rằng con bé là một người thật đặc biệt. Và dĩ nhiên là con bé
cũng có cảm nhận như vậy về Chad. Hai chú cháu cứ cười và đùa giỡn với
nhau trong suốt thời gian chúng tôi ngồi trong tiệm pizza.

Trời tối hẳn. Chúng tôi đã ăn hết cái bánh pizza khổng lồ, uống hết chỗ
nước ngọt, và thêm một chầu kem nữa. Chúng tôi đã nghe người chơi piano

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.