ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 278

Tôi ngồi đó trong im lặng, cảm nhận được sâu sắc nỗi đau của con bé, mà
tôi nghĩ cũng là nỗi đau của chính tôi. Phải chăng tôi đã dính vào chuyện
này quá sâu? Cho dù con bé thật sự có tiến bộ, nhưng phải chăng tôi đã để
nó quá phụ thuộc vào tôi? Liệu có tốt hơn không khi cứ để con bé như lúc
tôi vừa biết nó hồi tháng Giêng, chỉ đơn giản là dạy dỗ nó một cách bình
thường, thay vì tập cho nó quen với những thử thách hàng ngày của việc
yêu thương một ai đó? So với tất cả đồng nghiệp của mình, tôi luôn là kẻ
không tuân theo nguyên tắc. Tôi thuộc dạng thà-yêu-thương-rồi-mất-mát,
một khái niệm không phổ biến lắm trong lĩnh vực giáo dục. Tôi từng kinh
qua nhiều khóa học dành cho giáo viên, và các chuyên gia đều nhấn mạnh
rằng đừng để mình dính quá sâu vào bất kỳ trường hợp nào. Tôi không thể
làm như thế được. Tôi không thể giảng dạy hiệu quả nếu không dính vào
quá sâu, và trong tim mình tôi biết rằng bởi vì tôi thuộc tuýp người thà-yêu-
thương-rồi-mất-mát như thế, cho nên khi mọi chuyện kết thúc tôi có thể ra
đi. Chuyện đó luôn rất đau đớn. Càng yêu thương một đứa trẻ bao nhiêu, thì
tôi càng đau đớn bấy nhiêu. Nhưng khi đến lúc chúng tôi buộc phải chia tay
nhau, hay tôi thực sự phải đầu hàng trước một trường hợp nào đó sau khi đã
cố gắng hết sức, tôi sẽ ra đi. Tôi có thể làm được như thế, bởi vì tôi luôn
mang theo những kỷ niệm vô giá về những điều mà chúng tôi đã có, tin
rằng con người không thể cho nhau cái gì tuyệt vời hơn là những kỷ niệm
đẹp. Tôi không thể làm được gì hơn để đảm bảo Sheila sẽ có được hạnh
phúc, ngay cả khi tôi có ở bên Sheila trong suốt quãng đời học sinh còn lại
của con bé. Chỉ có nó mới có thể làm được điều đó. Tất cả những gì tôi có
thể cho nó là tình yêu và thời gian của tôi. Khi đến lúc phải kết thúc, thì
cuộc chia tay này chỉ có thể đau đớn đến thế là cùng. Cuối cùng thì những
nỗ lực của tôi sẽ chỉ còn là những kỷ niệm.

Vậy mà khi nhìn con bé, tôi vẫn lo rằng chúng tôi đã không có đủ thời gian
để làm lành những vết thương của nó, rằng nó vẫn chưa đủ mạnh mẽ để
chịu đựng được cách giáo dục đầy đau đớn của tôi. Dù tôi có nghĩ rằng cách
làm của mình là đúng đắn, thì có thể tôi đã không công bằng với con bé khi
không cho nó bất kỳ lựa chọn nào khác. Nhưng tôi phải làm gì đây? Tim tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.