ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 287

Con bé vẫn không nhúc nhích, đầu gục lên hai cánh tay. Tôi ngồi xuống
một cái ghế cạnh nó.

- Cô không giận tụi con lắm đâu. Con có thể đứng dậy và đi chơi được rồi.

- Ứ ừ. - Con bé đáp. - Đây là món quà sinh nhật của con dành cho cô. Con
sẽ không gây thêm rắc rối nào trong ngày hôm nay nữa đâu.

Sau khi tan học, Whitney đưa Sheila ra xe buýt còn Anton và tôi xuống
phòng giáo viên. Tôi ngồi trên một cái ghế êm ái, đầu ngả về phía sau, chân
gác lên mặt bàn, tay tì lên mặt, che kín mắt.

- Thật là một ngày kinh khủng. - Tôi nói. Không nghe tiếng Anton đáp, tôi
nhỏm dậy và mở mắt ra. Anh đã đi đâu mất. Thậm chí tôi còn không nghe
thấy tiếng anh đi. Ôi, cũng chả sao, tôi nhủ thầm rồi dựa người vào ghế. Tôi
gần như ngủ thiếp đi.

- Tor?

Tôi nhìn lên. Anton đã quay lại và đang đứng cạnh chỗ tôi.

- Chúc mừng sinh nhật. - Anh vừa nói vừa đưa cho tôi một cái phong bì khá
dày.

- Này, anh không nên làm thế này đâu. Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà.

Anh cười:

- Hãy mở nó ra đã.

Bên trong là một tấm thiệp hoạt hình trông rất vui nhộn có in hình một con
rắn lục. Ngoài ra còn có một tờ giấy được gấp làm đôi.

- Cái gì vậy? - Tôi hỏi anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.