ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 288

- Quà của tôi dành cho cô.

Tôi mở tờ giấy ra xem. Đó là bản sao của một lá thư.

Kính gửi ông Antonio Ramirez:

Trường đại học cộng đồng hạt Cherokee xin trân trọng thông báo rằng ông
đã được chọn là một trong những người nhận được học bổng Dalton E.
Fellows.

Xin chúc mừng. Chúng tôi rất mong được gặp ông trong chương trình đào
tạo của trường mình vào mùa thu này.

Tôi nhìn anh. Dù rất cố gắng, nhưng anh vẫn không thể giấu nổi nụ cười
của mình. Nụ cười của anh thật rạng rỡ. Tôi muốn chúc mừng anh. Muốn
nói với anh rằng tờ giấy này làm tôi vui mừng như thế nào. Nhưng tôi
chẳng nói được gì cả. Chúng tôi chỉ nhìn nhau. Và mỉm cười.

Tôi đã gọi cho Ed để bàn về việc sẽ sắp xếp như thế nào cho Sheila trong
thời gian tới, và chúng tôi quyết định tổ chức một cuộc họp nhóm. Tôi vẫn
muốn giao Sheila cho bạn tôi, cô Sandy McGuire ở trường tiểu học
Jefferson. Sandy là một giáo viên trẻ tuổi và rất sâu sắc mà tôi có thể tin
tưởng. Chúng tôi đã nhiều lần nói chuyện với nhau về Sheila từ hồi tôi vừa
mới nảy ra cái suy nghĩ là đưa Sheila hòa nhập vào môi trường học tập bình
thường.

Ban đầu Ed không hưởng ứng kế hoạch này cho lắm. Ông ấy không thích
để trẻ con học vượt lớp. Hơn nữa, Sheila khá nhỏ bé so với tuổi của nó. Hầu
hết những đứa trẻ khoảng tám, chín tuổi đều cao hơn nó gần nửa cái đầu.
Chúng tôi đã tự vấn lương tâm mình rất nhiều. Con bé có học lực vượt hơn
trình độ lớp hai ít nhất là hai lớp, nhưng nó lại nhỏ hơn những học sinh lớp
hai nhiều. Với trường hợp của con bé thì không có cách giải quyết nào hoàn
hảo cả. Tôi muốn giao nó cho một giáo viên mà tôi có thể tin tưởng là sẽ
tiếp tục giúp đỡ nó về mặt phát triển tình cảm thay vì chỉ lo về vóc dáng hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.