ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 35

như phải giám sát thêm một đứa trẻ nữa vậy. Nếu như tôi không quá khó
khăn vào những tháng đầu tiên và rất cần có thêm người hỗ trợ, có lẽ tôi đã
không đủ kiên nhẫn với cô. Vào những tuần đầu tiên ấy tôi luôn phải giải
thích lại, luôn phải dọn dẹp, luôn mồm "không sao đâu, em đừng bận tâm"
trong khi tôi không thật sự nghĩ vậy. Còn Whitney cứ khóc luôn.

Nhưng cũng như Anton, Whitney rất quan tâm đến bọn trẻ. Whitney đã
cống hiến hết mình cho chúng tôi. Tôi biết cô bé thỉnh thoảng cúp học để ở
lại với chúng tôi lâu hơn và thường ghé qua vào giờ cơm trưa hay sau khi
tan học để giúp tôi. Cô mang những đồ chơi lúc nhỏ của mình đến cho bọn
trẻ. Cô mang đến cho tôi những ý tưởng mà cô đọc thấy trong các tạp chí
giáo dục cô thường đọc khi rảnh rỗi với ánh mắt khao khát, đau đáu mong
chờ nhận thấy sự hài lòng của tôi. Whitney rất hiếm khi nói về cuộc sống
riêng của mình. Tuy thế, trái với sự giàu có và danh tiếng của gia đình
mình, Whitney - theo tôi nghĩ - không hơn gì các học trò của tôi trên một số
phương diện. Vì vậy tôi cố chịu đựng sự vụng về hậu đậu của cô bé và cố
gắng khiến cô cảm thấy mình là một phần quan trọng trong nhóm chúng tôi.
Mà sự thật là vậy.

Whitney nhoài người trên bàn khiến tóc cô rũ lên trang giấy tôi đang đọc và
hỏi:

- Chị đã đón cô bé mới đến chưa ạ?

- Rồi em.

Tôi trả lời và kể lại ngắn gọn những gì đã xảy ra vào buổi sáng. Ngay khi
đó, tôi nghe thấy tiếng thét.

Tôi biết đó là học trò của mình. Không một đứa trẻ bình thường nào có thể
có tiếng thét chất chứa nỗi tuyệt vọng bao trùm như thế. Tôi nhìn sang
Anton, thầm hỏi anh chuyện gì đang xảy ra. Whitney chạy lại nhìn ra ngoài
cửa văn phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.