ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 6

CHƯƠNG 1

Lẽ ra tôi phải biết.

Mẩu tin được đưa rất ngắn gọn, chỉ vài đoạn ngắn nằm lọt trong trang sáu,
bên dưới mấy mẩu tranh hoạt hình. Mẩu tin viết về một bé gái sáu tuổi đã
bắt cóc một đứa bé hàng xóm. Vào một buổi chiều tháng Mười một se lạnh,
con bé bắt cóc một bé trai ba tuổi, cột vào gốc cây trong một sân chứa củi
gần đó và thiêu cậu bé. Cậu bé đang phải nằm trong bệnh viện địa phương
trong tình trạng rất nguy kịch, còn con bé đã bị đưa đi giám hộ.

Tôi đọc mẩu tin một cách bình thản như khi đọc các mục còn lại của tờ báo
và cảm thấy cái thế- giới-chẳng-biết-đang-đi-về-đâu này thật đáng chán.
Thế rồi một buổi chiều nọ, tôi chợt nhớ lại chuyện đó trong lúc đang rửa bát
đĩa. Tôi tự hỏi không biết cảnh sát đã làm gì với đứa bé gái. Liệu người ta
có thể tống một đứa bé sáu tuổi vào tù không? Thỉnh thoảng tôi lại hình
dung ra khung cảnh tuyệt vọng đáng sợ của nó khi bơ vơ trong trại giam
bẩn thỉu cũ kỹ của thành phố. Tôi chỉ nghĩ đến chuyện đó một cách bâng
quơ, hết sức tình cờ. Nhưng lẽ ra tôi phải biết.

Lẽ ra tôi phải biết rằng sẽ không một giáo viên nào muốn có một đứa bé sáu
tuổi với lý lịch như vậy xuất hiện trong lớp của mình. Không một bậc phụ
huynh nào lại muốn một đứa trẻ như thế cùng đến trường với con em mình.
Không ai muốn buông tha cho đứa trẻ ấy. Lẽ ra tôi phải biết cuối cùng con
bé sẽ đến với lớp học của tôi.

Tôi đang dạy một lớp mà trường tôi vẫn gọi một cách trìu mến là "lớp cá
biệt". Đó là năm cuối cùng trước khi chương trình hội nhập vào cộng đồng
dành cho những trẻ em đặc biệt được khởi động, là năm cuối cùng để xóa
bỏ những lớp học dành cho trẻ bất thường. Có những lớp dành riêng cho trẻ
bị rối loạn cảm xúc, khiếm khuyết thân thể, rối loạn hành vi, thiểu năng trí
tuệ, và cuối cùng là lớp tôi. Lớp tôi nhận tám đứa bé còn lại - tám đứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.