ĐÊM TRẮNG - Trang 29

chết, hạnh phúc vô tả sắp đến - vậy mà lại người từ Pavlovxc đến!
Tôi hùng hồn im lặng sau những lời diễn thuyết hùng hồn. Tôi
nhớ, lúc đó tôi rất muốn bằng một cách nào đó phá lên cười hô hố vì
tôi đã cảm thấy một con quỉ thù địch bắt đầu cựa quậy trong tôi, vì
rằng cổ họng tôi bắt đầu tắc nghẹn, cằm co giật, hai mắt mỗi lúc
một thêm nhoà ướt... Tôi nghĩ rằng Naxtenca, lắng nghe tôi với cặp
mắt thông minh mở to, sẽ phá lên một tràng cười trẻ thơ, vui vẻ
không kìm nén của mình, và tôi hối hận là đã đi quá xa, đã hoài
công kể lại tất cả những gì từ lâu sôi sục trong tim và tôi có thể nói
ra như đọc, vì rằng đã từ lâu tôi chuẩn bị sẵn cho mình lời phán
quyết và giờ đây không thể kìm nổi để không đọc nó lên, tự thú
nhận, mà không mong người ta sẽ hiểu mình; nhưng tôi ngạc nhiên
thấy nàng im lặng; lát sau nàng khẽ bóp nhẹ bàn tay tôi và hỏi
bằng một giọng cảm thông rụt rè:

- Chẳng lẽ quả thực ông đã sống suốt đời mình như thế sao?

- Suốt đời, Naxtenca ạ, - tôi đáp, - suốt đời, và có lẽ sẽ như thế
cho đến phút chót!

- Không, như thế không được, - nàng lo lắng nói, - sẽ không như
thế đâu; và có lẽ em cũng sẽ sống suốt đời như vậy cạnh bà em. Này
ông, ông có biết sống như thế là không hay không?

- Tôi biết, Naxtenca ạ, tôi biết chứ! - tôi hét to, không còn kìm
giữ cảm xúc của mình nữa. - Và bây giờ tôi càng biết hơn bao giờ
hết là tôi đã để phí hoài những năm tháng tốt nhất của đời mình!
Bây giờ tôi biết điều đó, và tôi càng cảm thấy đau buồn hơn bởi điều
nhận biết đó, vì rằng chính Đức Chúa Trời đã ban tặng cô cho tôi,
hỡi thiên thần tốt bụng của tôi, để nói với tôi và chứng tỏ với tôi
điều đó. Bây giờ, khi tôi ngồi cạnh cô và nói với cô, tôi lại khiếp sợ
khi nghĩ đến tương lai, vì rằng trong tương lai sẽ lại là cô đơn, lại là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.