ĐÊM TRẮNG - Trang 38

Nghe anh ấy hỏi, em không biết tại sao đỏ bừng mặt lên, xấu
hổ, và lại cảm thấy tủi nhục, có lẽ vì rằng người ta đã bắt đầu hỏi
về chuyện đó. Em đã toan không trả lời và bỏ đi, nhưng không đủ
sức.

- Cô là một cô gái thật tốt, - anh ấy nói. - Xin lỗi là tôi nói với cô
như vậy, nhưng tôi cam đoan là tôi mong muốn điều tốt cho cô còn
hơn cả bà cô nữa. Cô không có bạn gái nào để đến chơi nhà nhau à?
Em nói là không có ai cả, chỉ mỗi Masenca nhưng cô ta cũng đi
Pxcov mất rồi.

- Này, cô có muốn đi xem hát với tôi không?

- Đi xem hát? Thế còn bà thì sao?

- Thì cô lặng lẽ mà đi, - anh ấy nói.

- Không, - em đáp, - tôi không muốn lừa bà đâu. Chào anh!

- Thì chào cô, - anh ấy đáp, và không nói thêm lời nào nữa.
Nhưng sau bữa ăn anh ấy đến chỗ chúng em, ngồi nói chuyện
rất lâu với bà, hỏi bà có hay đi đâu ra ngoài không, có người quen ở
đâu không, - rồi bỗng nói: "Còn cháu hôm nay đã mua vé nghe
opera, người ta đang trình diễn vở "Người thợ cạo thành Xevile",
mấy người quen định đi nhưng sau lại thôi, cháu còn dư vé".

- "Người thợ cạo thành Xevile?" - bà kêu lên. - Đấy chính là vở
"Người thợ cạo" mà ngày xưa người ta vẫn diễn phải không?

- Vâng, - anh ấy nói, - đúng "Người thợ cạo" ấy đấy ạ, - và anh
ấy liếc nhìn em. Em đã hiểu tất cả và mặt đột nhiên đỏ bừng, trái
tim nhảy rộn lên chờ đợi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.