ĐÊM TRẮNG - Trang 39

- À thế, - bà nói, - thế thì tôi biết quá đi chứ! Thời xưa chính tôi
đã đóng vai Rozina trong sân khấu gia đình mà!

- Thế bà hôm nay có muốn đi xem không ạ? - người khách trọ
hỏi. - Không thì vé của cháu bỏ phí mất.

- Ừ, đi cũng được, - bà nói, - sao lại không nhỉ? Đây, cô
Naxtenca này chưa bao giờ được đi xem hát cả.

Lạy Chúa, em sướng quá! Lập tức chúng em sửa soạn, thay
quần áo và lên xe đi. Bà tuy mù nhưng vẫn muốn nghe nhạc, thêm
vào đó bà là một người tốt bụng, bà muốn làm cho em vui, còn tự
mình thì bà cháu chúng em không bao giờ đi được... Em sẽ không
nói với ông về ấn tượng của vở "Người thợ cạo thành Xevile", nhưng
suốt buổi tối hôm đó người khách trọ của chúng em nhìn em rất
trân trọng, nói năng rất lịch sự khiến em cảm thấy rằng lúc sáng
anh ấy chỉ thử em khi đề nghị em đi một mình với anh ấy. Trời, vui
sướng biết bao! Em đi ngủ hết sức vui vẻ, hãnh diện, tim đập loạn
đến mức lên cơn sốt nhẹ, và suốt đêm cứ mơ về "Người thợ cạo
thành Xevile".

Em cứ nghĩ sau lần đó anh ấy sẽ năng ghé đến thăm hai bà
cháu em hơn, nhưng không phải thế. Anh ấy gần như không đến
nữa. Chỉ chừng một tháng một lần, và cũng chỉ đến để mời đi nhà
hát. Sau đó chúng em còn đi xem hai lần nữa. Em cảm thấy không
hài lòng với điều ấy. Em thấy là anh ấy chỉ thương hại em phải
sống giam hãm với bà, ngoài ra không có gì hơn. Cứ thế ít lâu sau
em không chịu nổi nữa: ngồi cũng không yên, đọc sách cũng không
nổi, làm việc cũng không được, đôi khi em cười và trêu chọc bà, có
khi chỉ ngồi khóc. Cuối cùng thì em gầy rộc đi và thiếu chút nữa thì
lăn ra ốm. Mùa diễn opera đã hết, và anh khách trọ thôi không ghé

Liên Kết Chia Sẽ

    Just a moment...
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.