ĐÊM TRẮNG - Trang 42

- Và sao? - tôi kêu lên, nóng lòng muốn nghe kết cục.

- Và vẫn không thấy đến! - Naxtenca đáp, dường như phải gắng
hết sức lực của mình. - Chẳng thấy tăm hơi đâu cả.

Nàng dừng lại, im lặng một lúc, cúi thấp đầu và bỗng nhiên hai
tay ôm mặt, oà khóc nức nở khiến tim tôi như nghẹn lại vì tiếng khóc
ấy...

Tôi hoàn toàn không đợi một kết cục như vậy.

- Naxtenca! - tôi cất lời bằng một giọng rụt rè, nghẹn ngào. -
Naxtenca! Vì Chúa, cô đừng khóc nữa! Tại sao cô biết? Có thể anh
ấy chưa về...

- Ở đây! Ở đây rồi! - Naxtenca cướp lời. - Anh ấy đang ở đây,
em biết điều đó. Chúng em đã giao hẹn, năm ngoái, vào tối hôm ấy,
trước ngày anh ấy đi, khi hai người đã nói hết những gì em vừa kể
cho ông nghe, và chúng em giao hẹn, chúng em ra đây dạo chơi,
chính trên bờ sông này. Lúc đó đã mười giờ đêm, chúng em ngồi
trên chiếc ghế dài này, em không còn khóc nữa, em ngây ngất nghe
anh ấy nói... Anh ấy nói rằng ngay lập tức sau khi về tới đây sẽ đến
nhà chúng em liền, và nếu em không từ bỏ anh ấy chúng em sẽ nói
hết với bà. Bây giờ anh ấy đã về, em biết như vậy, mà anh ấy không
đến, không đến!

Và nàng lại khóc.

- Lạy Chúa! Chẳng lẽ không thể nào làm nguôi nỗi đau khổ ư? -
tôi hét lên, nhảy bật dậy khỏi ghế trong cơn tuyệt vọng tột cùng. -
Này Naxtenca, ít ra tôi có thể đến gặp anh ta được không?..

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.