ĐÊM TRẮNG - Trang 9

Nhưng dù sao đêm của tôi vẫn tốt đẹp hơn ngày! Sự thể là thế này:
Tôi trở về thành phố rất muộn, và khi gần đến nhà thì chuông đã điểm mười
giờ khuya. Đường tôi đi chạy dọc theo bờ con kênh đào, vào giờ đó chẳng
còn ai qua lại. Đúng là tôi ở vào khu vực xa nhất của thành phố. Tôi vừa đi
vừa hát, vì rằng khi cảm thấy hạnh phúc tôi nhất thiết phải tự mình khẽ hát
với mình một điệu khúc gì đó như bất kì một con người nào cảm thấy hạnh
phúc nhưng không có bạn bè, không người thân thiết, và vào giây phút
sướng vui không biết san sẻ niềm vui với ai.
Bỗng nhiên tôi gặp phải một cuộc phiêu lưu tuyệt đối bất ngờ. Cách tôi một
quãng, cạnh hàng lan can tôi nhìn thấy một bóng phụ nữ đứng tì khuỷu tay
lên thành chấn song và hình như đang hết sức chăm chú nhìn dòng nước
đục chảy dưới lòng kênh. Nàng đội chiếc mũ màu vàng cực kì dễ thương và
mặc áo khoác đen không tay đỏm dáng. "Đây là một cô gái còn trẻ, và chắc
chắn là tóc đen", - tôi nghĩ thầm. Hình như nàng không nghe tiếng bước
chân của tôi và thậm chí không nhúc nhích khi tôi nín thở đi ngang qua với
tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. "Quái lạ, - tôi nghĩ, - chắc cô ta
đang mải nghĩ một điều gì đó", và bỗng nhiên tôi khựng lại như trời trồng.
Tôi nghe như có tiếng nức nở cố nén lại. Đúng, tôi đã không lầm: cô gái
đang khóc, và một phút sau lại liên tiếp vang lên những tiếng thút thít. "Lạy
Chúa tôi! Trái tim tôi thắt lại. Và dù tôi hết sức nhút nhát với phụ nữ,
nhưng vào một phút như thế này!... Tôi quay lại, bước đến bên nàng, và có
lẽ đã thốt lên "Thưa tiểu thư!" nếu như tôi không biết là những lời đó đã
được hàng ngàn lần thốt lên trong tất cả các thiên tiểu thuyết thời thượng
Nga. Chính điều đó đã ngăn tôi lại. Nhưng trong lúc tôi cố tìm lời thì cô gái
như sực tỉnh ngoái nhìn, định thần lại và cúi mặt lướt tránh qua bên tôi,
bước đi dọc theo bờ sông. Tôi lập tức đi theo nàng, nhưng nàng đã đoán ra,
rời bờ sông, đi quang qua đường sang vỉa hè bên kia. Tôi không dám đi
theo nàng qua đường. Trái tim tôi run rẩy như chim mắc bẫy. Bỗng một
việc tình cờ đã giúp tôi.
Phía bên kia vỉa hè, cách cô gái không quen của tôi không xa, bất ngờ xuất
hiện một gã đàn ông mặc áo đuôi tôm đã đứng tuổi nhưng với dáng đi
không thể nói là đứng đắn. Gã vừa lảo đảo bước đi vừa thận trọng bám vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.