“Cháu có biết cháu gợi cô nhớ đến ai không?” Maggie hỏi bằng một
giọng trò chuyện. “Nàng tiên cá nhỏ. Cháu đã coi phim đó rồi, đúng
không?” Quay người, cô lục lọi bên dưới quầy thu ngân và tìm thấy một vỏ
ốc xà cừ màu hồng lớn, một phần của sự trưng bày về chủ đề bãi biển được
lên kế hoạch đặt trên cửa sổ chẳng bao lâu nữa. “Cô có một thứ cho cháu.
Một tặng phẩm.” Vòng qua quầy thu ngân, cô giơ chiếc vỏ ốc ra trước sự
kiểm tra của Holly. “Cô biết, trông nó có vẻ khá bình thường. Nhưng có vài
thứ đặc biệt về vỏ ốc này. Cháu có thể nghe thấy tiếng của đại dương nếu
cháu đặt nó áp sát vào tai cháu.” Cô đưa vỏ ốc ra, và Holly giữ nó một cách
cẩn trọng trên tai của cô bé. “Cháu có nghe thấy không?”
Đứa trẻ đáp lại bằng một cái nhún vai thản nhiên. Rõ ràng trò đại-dương-
trong-lòng-ốc-biển là một thông tin cũ mèm.
“Cháu có biết tại sao cháu có thể nghe thấy nó không?” Maggie hỏi.
Holly lắc đầu, có vẻ ngạc nhiên.
“Một số người – ngững người rất thực tế, thích khoa học – nói rằng, vỏ
ốc thu giữ tiếng động phía bên ngoài và khiến nó âm vang bên trong. Tuy
vậy, một số người khác,” Maggie chỉ vào chính mình và trao cho cô bé một
cái nhìn đầy ý nghĩa. “tin rằng có một chút phép thuật ở đó.”
Sau khi xem xét chiếc vỏ ốc, Holly quay trở lại cái nhìn đầy ý nghĩa của
cô và chạm tay vào bộ ngực nhỏ bé.
Maggie cười. “Cô có ý này. Sao cháu không mang vỏ ốc này theo cháu
về nhà và thực hành việc lắng nghe tiếng động trong nó? Cháu có thể ca hát
hoặc ậm ừ vào nó giống như thế này…” Cô gởi một giai điệu không thành
tiếng vào trong vỏ ốc rỗng. “Và ngày nào đó, có lẽ nó có thể giúp cháu tìm
lại giọng nói của mình. Giống như nàng tiên cá nhỏ.”