ĐÊM VÔ TẬN - Trang 101

- Không... không! Tôi có nhìn thấy bà ấy lúc cưỡi ngựa ra khỏi

rừng, nhưng rồi tôi quay lưng lại, vì đang phải đập đá. Lát sau, tôi
nghe tiếng ngựa phi, ngửng lên thì thấy ngựa không người cưỡi. Tôi
lấy làm lạ, song nghĩ rằng bà ấy đã xuống ngựa vì lý do nào đó và tiếp
tục đi chân.

- Ông không nhìn thấy bà ấy nằm vật dưới đất?
- Không. Mắt tôi đâu còn tinh như thanh niên.
- Có ai lại gần bà, trước hoặc sau khi ngã?
- Tôi không thấy ai.
Bà nông dân bỗng hỏi:
- Có lẽ bà Bô-hê-miêng làm bà ấy sợ.
Tôi quay ngoắt lại:
- Bà Bô-hê-miêng, bà trông thấy?
- Cách đây chừng ba bốn tiếng. Tôi đi vào làng... Thực ra, không

chắc có phải bà ấy không, vì tôi đứng rất xa, không phân biệt rõ. Chỉ
biết duy nhất có bà thường mặc áo khoác đỏ. Tôi thấy bà ta đi trên
đường vào rừng. Nghe nói bà ấy đã nhiều lần nói những điều báng bổ
bà người Mỹ.

Tôi hét lên, không sợ mọi người nghe thấy:
- Cánh đồng Gi-tan!... Trời ơi, sao ta lại đặt chân đến chốn này!
PHẦN THỨ BA

Chương XIX

C

ực kỳ khó khăn và đau khổ cho tôi khi nhớ lại các việc xảy ra

sau cái ngày tai họa ấy. Đến hôm đó, đầu óc tôi rất sáng suốt, mặc dù
tôi đã phải suy nghĩ nhiều để xem nên bắt đầu câu chuyện từ chỗ nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.