ĐÊM VÔ TẬN - Trang 118

Trước hôm đi, tôi có một buổi làm việc lâu với Andrew

Lippincott. Tôi nói ý định của tôi không giao Stanford Lloyd quản lý
tài sản nữa. Lippincott tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Anh có lý do chính đáng để làm như vậy?
- Tôi nghĩ hắn ta là một thằng lừa đảo.
- Nếu vậy...
- Ông có nhận trách nhiệm quản lý, thế chỗ hắn không?
- Xin sẵn sàng, và bảo đảm rằng anh sẽ không phải phàn nàn gì

về việc đó.

Tôi liền ký các giấy tờ cần thiết. Lúc sắp chia tay, Lippincott hỏi

tôi định về Anh bằng phương tiện gì.

- Đi đường biển tốt hơn.
- Và anh định ở đâu?
- Ở "Cánh đồng Gi-tan".
- A... tôi tưởng anh sẽ bán nó.
- Không! - Tôi gần như hét lên vì bực tức. Làm sao cho ông ta

hiểu rằng "Cánh đồng Gi-tan" từ lâu vẫn là mơ ước của tôi hằng ấp ủ,
và từ nay về sau sẽ không bao giờ rời bỏ nó?

- Ai trông nom nó trong lúc anh đi vắng?
- Greta Andersen.
- A...
Không biết tiếng kêu "A..." đó hàm ý nghĩa gì. Lippincott không

ưa Greta, điều đó tôi đã biết.

Một phút im lặng nặng nề. Tôi không thể đi mà không làm rõ mọi

chuyện:

- Ông nghe đây: Greta đã rất tốt với Ellie, đã chăm sóc Ellie như

em gái khi cô ấy trẹo chân. Tôi... tôi rất biết ơn cô ấy. Ông cần phải
hiểu sau cái chết của vợ tôi, sự có mặt của cô ấy đã nâng đỡ tôi rất
nhiều.

- Vâng, cô Andersen rất tháo vát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.