ĐÊM VÔ TẬN - Trang 129

- Không được nói thế!
- Đó là sự thật!
- Cái đêm dài vô tận...
Tôi không nghĩ gì khác. Đêm tối hoàn toàn, đen kịt, vĩnh viễn.

Tôi là người vô hình, tôi trông thấy người chết, nhưng người chết
không trông thấy tôi. Người đã từng yêu Ellie không tồn tại thực. Hắn
đã tự nguyện chìm vào đêm tối, tôi chúi đầu sát đất, lẩm nhẩm lần
nữa:

- Cái đêm dài vô tận...
- Đừng nói đi nói lại mãi! - Greta kêu to. - Hãy đứng thẳng lên!

Hãy là một thằng đàn ông và đừng để bị ảnh hưởng bởi những trò mê
tín nhảm nhí.

- Làm sao mà tránh được? Tôi đã bán linh hồn ở "Cánh đồng Gi-

tan". "Cánh đồng Gi-tan" không phải là nơi an toàn. Nó không an toàn
cho Ellie, chắc cũng không hơn gì cho tôi. Và cho cả cô nữa!

- Anh nói gì vậy?
Tôi từ từ đứng lên, tiến về phía nàng. Tôi đã yêu nàng. Tôi vẫn

yêu nàng và muốn ôm nàng vào lòng. Nhưng tình yêu, căm thù, ham
muốn... phải chăng vẫn chỉ là một? Tôi không bao giờ có thể căm ghét
Ellie, nhưng lại căm thù Greta vô cùng tận, lòng căm thù này tạo cho
tôi niềm hoan lạc sâu xa. Tôi không thể chờ...

- Đồ đĩ bợm! Kẻ xinh đẹp đáng ghét! Greta, cô không an toàn

đâu! Tôi không để cô an toàn! Hiểu chưa? Tôi đã học được cái thú...
cái thú giết người. Cái ngày Ellie cưỡi ngựa đi vào cõi chết, tôi đã cảm
thấy niềm vui khôn tả. Suốt sáng hôm đó, tôi rất hạnh phúc, vì biết
nàng sắp chết. Hôm nay, tôi muốn hơn thế, hơn cái thú biết chắc sẽ có
người chết sau khi uống viên thuốc vào bữa sáng. Tôi muốn hơn nữa,
hơn cái thú đẩy chết một bà già xuống mỏ đá. Tôi muốn sử dụng đôi
bàn tay mình.

Nàng bắt đầu phát hoảng. Nàng, người tôi yêu ngay từ buổi đầu

gặp ở Hambourg, vì nàng mà tôi viện cớ ốm, bỏ công việc đang làm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.