ĐÊM VÔ TẬN - Trang 27

H

ai chục năm nay, mẹ tôi vẫn ở cái phố có dẫy nhà ảm đạm, vô vị

ấy. Ngay từ bậc cửa, đã thấy tính sạch sẽ của chủ nhà. Tôi bấm chuông
và mẹ tôi xuất hiện. Mẹ đứng sững một lát nhìn tôi, đúng như hình ảnh
tôi vẫn ghi nhớ về người. Mẹ tôi cao, nhưng gầy đi nhiều, mớ tóc bạc
rẽ đường ngôi giữa, mắt luôn luôn nghi ngại điều gì. Tóm lại, một phụ
nữ dày dạn, lăn lộn với đời. Và rất yêu tôi. Mẹ muốn tôi có việc làm
ổn định. Khốn thay, ý muốn đó không thành sự thật.

- Con đấy à, Mike.
- Vâng...con.
Mẹ lùi lại để tôi vào. Tôi qua cửa phòng khách, đi thẳng xuống

bếp. Mẹ đi theo rồi đứng lại, phân vân.

- Lâu lắm mẹ không gặp con. Từ hồi ấy làm những gì rồi?
Tôi nhún vai:
- Chẳng làm gì nhiều.
- Vậy là vẫn quen thói cũ?
- Vẫn thói cũ.
- Học thêm được mấy nghề mới nữa?
- Hình như năm.
- Bao giờ thì con thành người, hả Mike?
- Con đã làm người, nên con sống theo cách đã chọn. Thế còn

mẹ, mẹ khỏe không?

- Cũng không có gì thay đổi.
- Mẹ không đau ốm gì?
- Mẹ không có thì giờ đau ốm. Mike, con về đây làm gì?
- Phải có lý do mới về, hả mẹ?
- Thì thường vẫn thế.
- Con không hiểu tại sao mẹ không tán thành tham vọng của con

muốn khám phá thế giới.

- Đi lái xe cho người ta mà gọi là khám phá thế giới?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.