- Sao lại không?
- Cứ kiểu ấy, con sẽ chẳng làm nên trò trống gì. Nhất là làm đâu
rồi lại bỏ đi không nói một tiếng, mặc khách ở nơi xa lạ.
- Ai nói với mẹ chuyện ấy?
- Công ty gọi điện cho mẹ, tưởng mẹ biết con ở đâu.
- Họ muốn gì?
- Làm sao biết được. Hay họ muốn con trở lại làm?
- Vì con là một lái xe giỏi, được khách hàng mến. Con bị ốm đâu
phải lỗi?
- Mẹ không biết.
Có nghĩa là, mẹ không tin tôi ốm. Vả lại, mẹ nói tiếp:
- Sau khi ở Đức về, sao con không đến gặp công ty?
- Con có nhiều việc khác.
Mẹ nhướn mày, giả bộ ngạc nhiên:
- Lại thay đổi thất thường, ý tưởng viển vông khác chứ gì? Từ đó,
con chuyển nghề gì?
- Bán xăng, thợ máy, rửa bát trong tiệm rượu.
Mẹ cười, vẻ chán ngán:
- Tóm lại ngày càng đi xuống.
- Không. Đó là nằm trong kế hoạch của con.
- Con uống trà hay cà phê?
Tôi nói: cà phê, vì đã bắt đầu ngán trà. Mẹ lấy ra chiếc bánh tự
làm. Hai mẹ con yên lặng nhấm nháp.
- Mike, con đã thay đổi.
- Sao kia ạ?
- Không biết, nhưng mẹ cảm thấy. Chuyện gì đã xảy ra?
- Tại sao lại xảy ra chuyện gì?
- Con có vẻ bồn chồn không yên.
- Con đang chuẩn bị cướp nhà băng.