ĐÊM VÔ TẬN - Trang 96

Tôi phải trả giá rất cao mới mua được cái bàn, ngoài ra còn mua

một chiếc ghế chạm trổ rất đẹp, và một đôi màn cửa bằng gấm.

Người chủ trì tuyên bố cuộc bán vẫn tiếp tục buổi chiều. Phillpot

đứng dậy:

- Anh có vẻ thích trò mua bán này. Lần sau có trở lại không?
- Không. Chẳng thiết thứ gì cả.
- Ta đi ăn trưa chứ? Ellie đến cùng ăn với ta ở hiệu "George"?
- Có khi cô ấy đã tới đó rồi.
- Còn cô... Andersen?
- Cô ta đi London, cũng lại đến một cuộc gọi là bán hàng trắng,

Claudia đi cùng thì phải.

- Phải, Claudia hôm qua có nói. Mike, hôm nay anh có vẻ hài

lòng.

- Vì đã mua được bàn cho Ellie. Song quả là hôm nay ngay từ lúc

mới dậy, tôi đã thấy phấn chấn khác thường. Cuộc đời có những lúc
như thế, ta cảm thấy thế giới này hoàn hảo, và hạnh phúc thật đơn
giản.

- Coi chừng đấy. Có cảm giác ấy hình như là điềm gở.
- Đó là tín ngưỡng của người Scotland?
- Đúng, và được kiểm nghiệm qua thực tế, thế mới lạ!
- Tôi không tin những điều mê tín bậy bạ.
- Cũng không tin vào lời cảnh cáo của người Bô-hê-miêng?
- Một tuần nay, chúng tôi không giáp mặt bà Lee.
- Bà ấy lang thang đây đó. Anh cho tôi đi nhờ xe nhé? Không cần

mỗi người một xe, lát nữa anh lại thả tôi xuống đây.

- Vui lòng.
- Ellie đến bằng phương tiện gì?
- Hy vọng là George đã chuẩn bị một bữa ăn ngon. Đói lắm rồi!
Bãi để xe của nhà hàng đông nghịt, nên tôi không thể biết xe của

Ellie đến chưa. Vào trong, tôi để ý tìm nhưng không thấy, và nghĩ rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.