DEMONATA TẬP 2 - KẺ TRỘM YÊU TINH - Trang 127

Tôi dừng lại gần đám đông. Có một cặp đàn ông ở cửa trước, ăn mặc

khác nhau. Họ là người gác cửa, nhận tiền từ những người muốn vào nghe
hòa nhạc, mỗi lần để cho vài người bước vào. Trong lúc tôi quan sát, hai
người gác cửa từ chối không cho một cô gái và ba cậu trai vào cửa. Một
hàng người xúm lại. Tôi nghe tiếng cô gái la lên rằng họ đã trên mười tám
tuổi. Một trong hai người gác cửa cười hô hố và bảo họ xuất trình chứng
minh thư hoặc biến đi.

Chuyện này chả dễ chịu chút nào. Nếu họ không cho bốn người đó vào,

hẳn nhiên họ cũng chẳng cho một thằng nhóc như tôi vào. Tôi sẽ cố thực
hiện một cú lừa, bảo rằng ba tôi - có thể một ông anh thì tốt hơn - đang ở
trong đó. Có khả năng là trò này không hiệu quả, nhưng tôi vẫn cứ thử
xem.

Tôi lắng nghe những người thanh niên nói về buổi hòa nhạc, thu thập

càng nhiều thông tin càng tốt. Họ gọi nó là một buổi hòa nhạc punk. Có
nhiều ban nhạc trên tờ quảng cáo. Những cái tên như Clamps,
Thunderballs, The Damnable. Khi đã sẵn sàng, tôi mạnh dạn đi tới trước
hàng người và mỉm cười với hai người gác cửa.

- Xin lỗi. Đây có phải là nơi ban nhạc Clamps đang chơi không ạ?

Hai người gác cửa liếc xéo tôi. Một người lầm bầm:

- Phải. Nhưng phải trên mười tám tuổi.

- Tôi biết. Nhưng ông anh tôi đang ở trỏng. Tôi cần tìm ảnh. Ba Má tôi

vắng nhà cả đêm. Lẽ ra ảnh phải để lại chìa khóa cửa sau cho tôi, nhưng
chắc là ảnh đã cầm theo. Không có nó tôi không vào nhà được. Tôi có thể
vào gặp ảnh để lấy chìa khóa không ạ? Tôi sẽ ra ngay lập tức.

Hai người gác cửa nhìn nhau, rồi một người trong bọn nói:

- Anh ta tên gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.