DEMONATA TẬP 2 - KẺ TRỘM YÊU TINH - Trang 237

Tôi nín thinh. Tôi muốn tình nguyện đi trước ảnh, để kiểm tra mặt trước,

nhưng tôi sợ. Ngượng ngùng hy vọng ảnh sẽ dẫn đường.

Dervish thở hắt ra, rồi liếc nhìn tôi:

- Sẵn sàng cứu anh lần nữa chứ?

- Nếu phải làm thế.

Tôi cười lặng lẽ, rồi lệnh cho hai viên bi dẫn đường tới chỗ Shark. Chúng

lướt qua tấm vách vào bóng tối. Chúng tôi theo sau.

-> Không gian. Trống vắng đến tê người. Thậm chí không có cả không

khí. Một khoảnh khắc choáng váng và sự ngột ngạt kinh hoàng. Rồi bản
năng khiến tôi tự bao quanh mình bằng một môi trường ấm áp và có không
khí. Dervish cũng làm tương tự rồi lướt tới cạnh tôi, nhìn quanh với sự tò
mò vui sướng. Miệng ảnh mấp máy, nhưng tôi không thể nghe ảnh nói gì.
Tôi chỉ vào tai mình và lắc đầu. Ảnh cố lần nữa, rồi tạo ra một ống không
khí xuyên từ môi trường của ảnh sang môi trường của tôi. Khi nó đã chạm
vào, ảnh nói và lần này tôi nghe được:

- Anh luôn muốn là một nhà phi hành vũ trụ, giống như Flash Gordon ((*

Phi hành gia, nhân vật truyện tranh, đã được chuyển thể thành cuốn phim
cùng tên vào năm 1980)). Đó là giấc mơ của anh.

Tôi mỉm cười:

- Em cũng vậy. Ngoại trừ việc em muốn là một phi hành gia thật sự cơ,

như Neil Amstrong ((*Phi hành gia Mỹ, chỉ huy phi thuyền Apollo 11,
người đầu tiên đặt chân lên mặt trăng vào 20-7-1969)) hay Buzz Aldrin
((*Phi hành gia Mỹ, người đi cùng với Neil Amstrong trên phi thuyền
Apollo 11)). Bước trên mặt trăng.

- Ở đây quái lạ quá, phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.