DEMONATA TẬP 4: NHỮNG TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 157

Những ánh sáng rực rỡ. Những vì sao. Rồi một làn sương mù đỏ. Khi

trời trong trở lại, mọi người đang bu quanh Drust và tôi. Lo lắng cho tôi,
cảnh giác với vị tu sĩ. Ronan và Lorcan chĩa mũi kiếm vào ông, dù ông
co tròn người lại như một quả bóng và bất động. Connla đứng sau lưng
họ, đang kiểm tra lưỡi kiếm của mình, mắt hấp háy nhìn từ người này
sang người kia của cặp anh em song sinh. Fiachna đang chăm chú quan
sát nét mặt của tôi, lật mí mắt tôi lên, chắc chắn là tôi vẫn ổn. Bran đang
ở kế bên, nhai nhai môi dưới của nó.

Tôi lẩm bẩm, đẩy Fiachna ra. Da tôi nhạy cảm hơn bao giờ trước đó.

Sự va chạm của anh ta khiến tôi đau đớn:

- Tôi vẫn ổn.

- Ông ta đã làm gì?

Ronan hỏi, chỉ mũi kiếm vào cổ họng của Drust, sẵn sàng đâm thủng

nó và kết liễu mạng sống của ông ngay phút giây tôi cho anh ta một cái
cớ.

Connla gầm gừ, trở thành người trợ giúp cho Drust một cách bất ngờ:

- Bỏ thanh kiếm đó xuống. Đừng làm hại ông ta.

Ronan nạt:

- Ta sẽ làm nếu ông ta làm cô ấy bị thương.

- Ông ta không làm - Tôi thở hổn hển. Tôi muốn nằm xuống nghỉ

ngơi, nhưng tôi sợ họ sẽ giết Drust nếu tôi không nói gì - Chúng tôi
đang...thực hành một câu thần chú. Nó hoạt động sai. Ông ta đã cố giúp
tôi chứ không phải làm hại tôi.

Những người kia có vẻ nhẹ nhõm, ngoại trừ Ronan, trông anh ta có

vẻ bực mình vì tài năng của mình bị khước từ. Họ hạ vũ khí xuống. Goll
hỏi phải mất bao lâu để Drust hồi phục và chừng nào thì chúng tôi sẵn
sàng để đi tiếp. Tôi bảo với ông tôi không biết và yêu cầu họ để cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.