Đây là những gì tôi đã hình dung sẽ giống như Thế giới Khác hoặc
Tir na n'Og. Có cảm giác như nó không thuộc về thế giới của chúng ta.
Nó rất lặng lẽ, trừ tiếng ồn của thác nước, và thanh bình. Tôi cảm thấy
nếu như tôi nằm xuống ngủ, tôi có thể ngủ mê man suốt một trăm năm
và sẽ không khác đi chút nào khi thức giấc. Dường như thời gian không
chạm tới cái hang này - hoặc nếu có, nó chạm vào rất khẽ khàng, chậm
chạp, tinh tế.
Nhưng cũng có một thứ khác cực kỳ khủng khiếp, hầu như không thể
nào hiểu nổi. Và rất khó miêu tả.
Có một cái lỗ - nơi khởi đầu của đường hầm - trên một trong những
bức vách của hang động. Xung quanh và bên trong nó, là cái đầu và thân
hình bị biến dạng của một người đàn ông. Cái đầu ló ra ngay bên trên lỗ,
gục xuống, cần cổ của nó nhú ra khỏi mặt đá. Thân thể của nó trải ra
quanh nó, hòa lẫn vào đá, là một phần của bức vách. Một cánh tay xa
bên mé trái. Một cẳng chân xa bên phía dưới mé phải. Lồng ngực và
phần bụng bị xé toang ra, bao quanh cái lỗ, có thể nhìn thấy một số cơ
quan nội tạng bên trong cái miệng của đường hầm.
Thoạt tiên, tôi nghĩ nó là trò lừa của sự cấu tạo đá, rằng cái đầu đã
được gắn vào đó để nhấn mạnh bản chất lạ lùng của cái lỗ. Rồi tôi nghĩ
rằng cái thân hình đó chỉ để tô điểm cho phía ngoài của vách đá, rằng
những phần và những mảnh đá được gắn lên hay nhét vào những kẽ nứt.
Nhưng khi chúng tôi tới gần hơn, bị thu hút về phía nó trong sự mê hoặc
lặng lẽ và khủng khiếp, tôi thấy rằng cũng không phải thế.
Thân hình đó là đá. Theo cách nào đó cả hai cùng hiện hữu, chiếm
cùng một khoảng không gian. Nó giống như đá đã tan chảy và người đàn
ông đã bước vào đó, bị xé toạt ra khi đá cứng trở lại quanh ông ta. Hẳn
đó là một cách chết đau đớn. Phải chăng ông ta đã bị hiến tế? Phải chăng
lũ yêu đã làm tan chảy đá và rồi....
Cái đầu ngóc lên và đôi mắt của nó hấp háy mở ra. Tôi cố kềm để
không thét lên. Quanh tôi có những tiếng thở dốc. Goll, Lorcan và