ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 118

Để bày tỏ sự kháng cự không lời và tâm trạng nặng nề của mình, anh

cố tình mặc một chiếc áo đen rộng. Lúc lái xe anh lại tìm cách chạy lòng
vòng, tìm đủ mọi cách để giải tỏa gương mặt biểu hiện vô cùng trầm trọng
lạnh lùng của bác sĩ Trình nhưng đều vô ích. Cứ như thế, Tô Nhất Minh lái
xe đưa bác sĩ Trình đến bệnh viện J, dừng ở cửa khoa cấp cứu.

Hai người xuống xe. Tháng Chạp rét buốt, bầu trời u ám, từng đợt gió

lạnh thốc vào mặt. Nghĩ đến những chiếc máy xét nghiệm lành lạnh trong
bệnh viện, toàn thân anh cứ run lẩy bẩy, chân cứng đờ. Suy nghĩ đắn đo rất
lâu cuối cùng anh thẳng thắn nói với Trình Vũ Phi “Bác sĩ Trình, tôi không
phải kiểm tra đâu, thật ra lúc sáng tôi không mộng du, tôi rất tỉnh táo. Chỉ
là tôi nhất thời không kiềm chế được mình, đó là phản ứng hết sức bình
thường của một người đàn ông trước sự khiêu khích của một người con gái
mình thích.”

“Khiêu khích? Tôi khiêu khích anh?”

“Cô muốn lấp liếm sao? Cô vừa nãy nói âm…còn nói tính...”

“Là âm tính. Dấu Babinski âm tính, chứng tỏ não không có bất kỳ tổn

thương nào.” Trình Vũ Phi không kìm được trợn mắt nhìn. Đúng là nhìn
hoa bằng con mắt không không thì tứ đại giai không, nhìn hoa bằng con
mắt sắc tục thì nhục dục trào dâng. Đủ thấy người này xấu xa đến mức độ
nào!

“Nhưng…nhưng cô cứ giở trò lưu manh sờ soạng khắp người tôi. Cô

là bác sĩ, đáng ra cô nên biết trên người đàn ông có những điểm không
được phép sờ bậy bạ chứ.”

“Đó là tôi kiểm tra anh thôi. Sao lại là giở trò lưu manh?”

“Giở trò lưu manh là kiểm tra ư? Vậy …tôi cũng muốn kiểm tra cô

đấy”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.