Trình Vũ Phi thích thú mỉm cười, lại kéo Tô Nhất Minh vào phòng
nghỉ. Một bó hoa hồng vàng thật to đã được cắm cẩn thận vào lọ, nhìn rất
chói mắt. Trình Vũ Phi lấy ra chiếc ví LV đưa cho anh, "Đẹp thật đấy, cám
ơn anh."
Tô Nhất Minh cầm chiếc ví, nhướng mày, "LV? LV nghĩa là gì? Low
Value? Giá trị thấp?"
"…" Trình Vũ Phi nhìn anh cười, chỉ nghĩ anh đang nói đùa.
Tô Nhất Minh lật đi lật lại chiếc ví, cười càng kỳ quặc, "Lúc trước anh
đọc được một bài thơ ở trên mạng, viết rất sâu sắc "Biển khơi ơi, em toàn là
nước, tuấn mã ơi, bốn chân của mi, người đẹp ơi, em thật đẹp, phía dưới
mũi là cái miệng xinh xắn…"
Trình Vũ Phi cảm thấy Tô Nhất Minh đang trêu mình, không nhịn
được cười, lại cảm thấy anh có chút lạc đề, bỗng nhiên lại lôi bài thơ đó
vào. Không biết bài thơ sâu sắc này có phải là của một trường phái mới nào
sáng tác hay không? Chủ nghĩa siêu thực?
Thời gian rảnh rỗi ở bên cạnh Tô Nhất Minh trôi qua nhanh chóng,
Trình Vũ Phi xem đồng hồ, đã hơn mười giờ, cô ngầm bảo Tô Nhất Minh
phải về rồi. Tô Nhất Minh lưu luyến nhìn chiếc giường ở phòng trực, "Ở
đây có nhiều giường thế này, hôm nay anh có thể ở lại đây được không?"
Trình Vũ Phi thất kinh, "Không được! Buổi tối bệnh nhân có thể đến
gõ cửa, lỡ bọn họ nghe thấy có tiếng người… sẽ đồn đại lung tung."
"Vậy anh sẽ giả vờ là khóc, oa oa oa… Người ta có hỏi thì em nói là
trẻ sơ sinh."
"…"