ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 212

à? Không phải tự mình làm? Chuyện này mà anh cũng để người khác làm
thay được sao?”

Có người gõ cửa. Tô Nhất Minh đặt ly rượu xuống ra mở cửa. Nhân

viên phục vụ bê các món ăn vào. “Anh đâu có nói cái món thịt kia. Em hấp
tấp gì vậy cưng? Trời chưa tối mà…Phải cho cô bé quàng khăn đỏ no bụng
cái đã, kẻo lát nữa làm thịt lại không có sức. Tô Nhất Minh cười xảo quyệt,
mở nắp vung ra, “Cưng ơi, đây là món thịt cô bé quàng khăn đỏ mà anh gọi
đấy.”

Trình Vũ Phi tức đến nỗi tối sầm mắt lại, trong đĩa, thịt cá ngừ sống

tươi ngon xếp xen kẽ với sò đỏ sống tạo thành hình chiếc khăn quàng đỏ vô
cùng đẹp mắt. Lưu manh! Mình đã quá vội vàng, lại thua nữa rồi!

Không để Trình Vũ Phi kịp tìm ra kế sách trả đũa, Tô Nhất Minh đưa

ly rượu cho cô, “Uống rượu không chẳng có hứng thú gì, chi bằng chúng ta
chơi trò tửu lệnh nhé?”

“Chơi thế nào?” Trình Vũ Phi cảnh giác nhìn anh.

“Lại nghĩ đâu đâu nữa rồi. Chúng ta lần lượt ra câu hỏi, ai không đáp

được thì phải uống phạt, nếu không uống thì phải làm theo yêu cầu của
người kia.” Tô Nhất Minh híp mắt cười nham hiểm.

“Đây là nghề của em. Tốt thôi.”

Tô Nhất Minh nhìn vị bác sĩ nhân dân thật thà, đắc ý cười, “Vậy anh

bắt đầu trước nhé. Câu hỏi thứ nhất, năm người con gái tắm mười người
đàn ông đứng nhìn, là câu thành ngữ gì?”

“Lưu manh!”

“Sai rồi, có bốn chữ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.