ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 228

Tô Nhất Minh lấy ra một bức ảnh khác đưa cho cô, Trình Vũ Phi ngẩn

người ra. Bức ảnh trước mặt cô cũng cùng một khung cảnh, chỉ khác góc
chụp. Trong bức ảnh, người phụ nữ tóc vàng quay mặt về phía ống kính, là
một phụ nữ trung niên trên năm mươi tuổi, thần thái ung dung nhã nhặn,
dáng người vẫn thon thả, mái tóc vàng vẫn mượt mà óng ả.

“Phụ nữ Tây…đúng là gừng càng già càng cay.” Ngẩn người hồi lâu

Trình Vũ Phi cuối cùng ấp úng nói.

“Đây là một cô giáo anh quen hồi học ở trường đại học L. Lần đi này

lại may mắn gặp được cô, vẫn thần thái thanh thoát đó.”

Trình Vũ Phi cảm thấy sự việc rất kỳ quặc: “Tấm hình này…rốt cuộc

là chuyện gì thế nhỉ? Nhưng ai vô công rỗi nghề lại đi gọi điện thoại rồi gửi
tấm hình này cho em?”

Tô Nhất Minh cười ung dung, “Ngoài anh ra thì còn ai vào đây nữa.

Đây là một trò đùa ngày Cá tháng tư. Cá tháng tư vui vẻ, cưng của anh!”

“…”

Tô Nhất Minh dường như đã liệu trước Trình Vũ Phi sẽ nổi trận lôi

đình, nên vẫn nhấn nhá, thong thả, “Anh muốn qua trò đùa này nói với em,
bất cứ thứ gì cũng có hai mặt của nó, giống như tấm hình này, chụp ở
những góc độ khác nhau sẽ gây ra cho em những cảm nhận khác nhau. Có
rất nhiều phụ nữ vừa gặp đã thích anh, một số còn chủ động dâng hiến cho
anh. Nhưng anh đã từng rất thật lòng yêu một vài lần nhưng đều không có
kết quả. Vì sao vậy? Vì ban đầu những người con gái đó đều chỉ nhìn thấy
mặt đáng yêu của anh, nhưng đến khi ở bên cạnh anh rồi họ mới phát hiện
ra anh có rất nhiều khuyết điểm. Anh cũng vậy. Cứ thế dần dà tình yêu giữa
anh với họ phai nhạt dần.”

“Có nhất thiết phải dùng đến chiêu trò này không? Anh nói là được

rồi, cái đạo lý nông cạn này em cũng hiểu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.