ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 308

Hoa Nghiêm hừ một tiếng rồi mất dạng, chiếc xe vừa nổ máy đã

phóng vọt đi. Chung Viễn lầm bầm mắng gì đó.

Không bị gãy xương, bác sĩ đẹp trai khoa xương thật có lòng thương

yêu đồng nghiệp, khuyên lơn hết lời để Trình Vũ Phi chịu nẹp chân, còn
cho cô mượn nạng miễn phí. Bác sĩ Trình tội nghiệp lẽ ra có thể đi cà nhắc
được, nhưng sau khi thăm khám xong thì chỉ có nước chống nạng nhảy lò
cò.

Nhảy, nhảy, nhảy… Chung Viễn mỉm cười nhìn cô vất vả chuyện động

về phía trước, hỏi một câu đầy ác ý, “Bác sĩ Trình, đi như thế có mệt
không?”

Trình Vũ Phi đã mấy lần từ chối để Chung Viễn dìu đi, đành tiếp tục

gắng gượng, “Không mệt. May mà bình thường làm việc chân tay. Thể lực
vẫn còn tốt.”

Chung Viễn cười rạng rỡ, mắt mở to nhìn cô nhảy ra khỏi cửa bệnh

viện.

Trình Vũ Phi mệt nhọc tựa vào một gốc cây thở dốc, đi lại bằng một

chân quả nhiên không xong, đi được một lúc là đã mỏi nhừ. Một chiếc xe
dừng cạnh bên cô, Mục Thuần thò đầu ra, “Phi Phi. Chân em sao thế? Anh
đưa em về nhà nhé?”

Không đợi Trình Vũ Phi phản ứng, tiếng phanh xe rít lên từ phía sau,

một giọng nói hét lớn, “Ai đấy! Ai lại dừng xe ngay khúc cua thế? Đợi tông
vào đít à? Dịch ra! Dịch ra!”

Mục Thuần từ tốn dịch xe lên phía trước một chút, rồi mở cửa xuống

xe, nhưng lại thấy xe Chung Viễn từ đằng sau phóng lên, đưa Trình Vũ Phi
lên xe rồi lái đi mất. Lúc sắp đi còn hạ kính xe xuống nói: “Phó chủ nhiệm
Mục, sau này đừng dừng xe bừa bãi thế nữa nhé, may mà tôi là tay lái lụa
đấy, nếu không…hậu quả khôn lường.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.