Thật ra ngoại hình cũng không giống lắm, chỉ là ánh mắt có chút giống
thôi, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy tôi đã có chút chấn động.”
Trình Vũ Phi vẫn cúi đầu, “Vậy cô ấy nhiều nhất cũng chỉ là cứu cánh
cho cuộc sống hỗn loạn của anh, chứ không phải là cứu cánh cho tâm hồn
của anh, anh không hề yêu cô ấy. Hơn nữa, cô ấy cũng rất ích kỉ, cũng
muốn có ai đó tình nguyện làm cứu cánh. Cô ấy vẫn rất tin vào tình yêu,
muốn theo đuổi tình yêu thật sự của mình.”
Chung Viễn thở dài, “Vậy là tôi quá ích kỷ rồi. Tôi cũng tin vào tình
yêu, nhưng tôi cũng đã bị ngọn lửa của tình yêu thiêu rụi một lần, đã biến
thành một đống tro tàn, không thể cháy lên được nữa. Điều này thật không
công bằng cho người đến sau. Ha ha, bác sĩ Trình, hôm nào cái gã gian
thương của cô làm chuyện có lỗi với cô, cô cũng sẽ thành một đống tro tàn,
lúc đó nhớ tìm tôi nhé.”
Chung Viễn đưa Quả Quả đi rồi, căn nhà to lớn bỗng chốc trở nên lạnh
lẽo, trống vắng. Trình Vũ Phi đi đi lại lại trong nhà, câu nói cuối cùng của
Chung Viễn khiến cô đau lòng. Mặc dù cô đã cố gắng thuyết phục mình
dấn thân một lần vì tình yêu, nhưng cô thật sự không dám chắc khi cái kết
cục đó đến thật thì cô có thể chịu đựng được hay không. Giọng nói nhõng
nhẽo dễ thương của Quả Quả dường như vẫn còn lẩn quất đâu đấy trong
nhà, cô đã sắp ba mươi rồi, nơi sâu thẳm nhất trong lòng luôn khao khát
một gia đình, một đứa con. Cô đối diện với lòng mình, đau đớn phát hiện
thật ra cô chưa từng có ước muốn xa xỉ là Tô Nhất Minh sẽ cho cô những
thứ đó.
Đây đúng là một căn hộ sang trọng, đẹp hơn, lộng lẫy hơn tất cả
những căn nhà của đồng nghiệp mà cô biết. Nhưng vừa nhìn cô đã không
thích lắm, bởi vì nó cao sang quá, có cái gì đó lạnh lẽo, xa cách. Khi đến
sống ở đây, cô đã cố gắng cải tạo nó. Cô bày biện khắp nhà những đồ vật bé
bé xinh xinh, chính là muốn làm cho căn hộ vốn lạnh lẽo ấm áp lên một
chút.