Nhưng có lẽ sẽ có một ngày, cô không thể không rời khỏi đây, không
biết những món đồ bé nhỏ này sẽ có một kết cục thế nào? Rơi vào tay
người phụ nữ khác hay bị vứt vào thùng rác? Ngón tay của cô lướt qua ánh
mắt thánh thiện mà hiểu đời của Tô Đông Pha, thở dài nhè nhẹ. Trong giây
phút đó cô đã có một quyết định, nếu có một ngày cô phải rời khỏi đây,
nhất định sẽ đem tất cả tâm huyết của mình trong cái căn nhà này đi theo.
Buổi tối Tô Nhất Minh không gọi điện thoại về như thường lệ, cô ngủ
không yên giấc. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh ấy, cô cảm thấy có người đến
bên cạnh nhấc cô lên, trong chốc lát cô đã nằm gọn trong vòng tay quen
thuộc, người đó không ngừng hôn cô, thì thầm vào tai cô, “Cưng ơi, anh
nhớ em lắm, anh nhớ em đến phát điên lên được!”
Cô kinh ngạc kêu lên một tiếng, ôm chặt lấy anh, như thể sợ anh sẽ
chạy đi mất. Bỗng chốc cô chẳng biết nói gì, chỉ liên tục gọi tên anh, hết
lần này đến lần khác.
Hai người không thốt nên lời, chỉ không ngừng ôm hôn nhau. Nỗi nhớ
sau bao ngày xa cách trào dâng đến cuồng dại, buồn vui lẫn lộn trong giờ
khắc tương phùng, hai tâm hồn hòa quyện làm một trong đỉnh điểm của ái
ân… Niềm vui sướng đêm đó lên đến tột đỉnh.
Hôn khắp người cô một lần nữa, Tô Nhất Minh thỏa mãn kéo cô nằm
xuống. Nỗi nhớ giày vò khiến anh như phát điên lên. Đi một vòng Nam Âu,
bầu trời Hy Lạp xanh ngắt như trong tranh nhưng anh lại chẳng tìm được
cảm giác trong lành sảng khoái. Chỉ có nỗi nhớ như từng mũi kim đâm nát
tim anh. Vụ việc lão Châu cuối cùng cũng có người ra mặt giải quyết, xem
như đã kết thúc, không mở rộng nữa. Vừa nhận được tin này, anh lập tức
phóng như bay ra sân bay. Nôn nóng trở về, vừa đáp xuống sân bay anh đi
thẳng một mạch về nhà.
“Em rất lo. Em lo anh sẽ đi luôn, không quay về nữa.” Trình Vũ Phi
đột nhiên quay người sang ôm lấy anh, run lên nhè nhẹ.