đấy."
Trình Vũ Phi bị anh dọa, sợ điếng người, chậm rãi ôm lấy anh, "Anh
sợ anh ta?"
Tô Nhất Minh vỗ về an ủi cô, "Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Có rất
nhiều đại họa xuất phát từ những chuyện cỏn con. Anh chỉ sợ Nghiêm Hoa
là đại diện cho một thế lực nào đó."
"Giới của anh thật đáng sợ." Thì ra anh chàng này cũng biết nhiều
chuyện khủng bố, khủng bố còn hơn những chuyện mình kể. Trình Vũ Phi
do dự không biết có nên khuyên anh rút lui không, nhưng... mình chẳng có
quyền là gì cơ chứ?
Tô Nhất Minh lắc đầu, "Anh với Nghiêm Hoa, thật ra không phải là
người cùng một giới, giới của anh ta, anh chẳng thể vào được, cái giới ấy,
tài sản một tỉ vẫn coi như kẻ nghèo
"Tài sản một tỉ vẫn là kẻ nghèo?" Trình Vũ Phi như bị ai đám vào
ngực, "Vậy em là ăn mày rồi"
Tô Nhất Minh cười, "Anh mới là ăn mày. Còn em ấy à, chỉ là không
khí mà thôi. Không đúng, trong không khí có rất nhiều phần tử, em ngay cả
không khí cũng chẳng phải nốt, chỉ có điện tích nhỏ. Nhưng em có bố cho
của hồi môn, có chút tài sản, là điện tích dương, có người còn thảm hơn,
nghéo rớt mồng tơi, là điện tích âm."
Mới là một điện tích... Trình Vũ Phong không nói một lời, mặt mày u
ám bước lên xe Tô Nhất Minh, một lát sau nới với anh, "Nhất Minh, từ nay
trở đi, em ghét giàu rồi."
Tô Nhất Minh cười sằng sặc, cúi đầu, thì thầm vào tai cô, "Em rất
thích Quả Quả đúng không?"