nghĩ lâu lắm rồi nhưng con trai hay con gái đều có cái hay riêng của nó."
"Cái này cũng do anh quyết định sao? Trình Vũ Phi càng ngạc nhiên
hơn.
"Tất nhiên, sách đã nói rồi, sinh con trai hay con gái la do đàn ông
quyết định."
Trình Nhất Minh cười, chầm chậm chồm sang hôn cô, hết cái này đến
cái khác, "Vũ Phi rõ ràng là em đang ở bên cạnh anh, sao anh cứ cảm thấy
khát khao em như thế nào nhỉ? Giống như là đang uống nước, nhưng vẫn
cảm thấy khát cháy cổ vậy. Vũ Phi..."
Trình Vũ Phi tỉnh rụi, "Ùm, uống nước vẫn cảm thấy khát? Có thể là
bị tiểu đường. Ngày mai đến bệnh viện xét nghiệm nhé."
Tô Nhất Minh ấm ức hừ một tiếng, "Vũ Phi... em không thể nói vì anh
đang ở giai đoạn mãnh liệt của tình yêu vì anh yêu em sao?"
Trình Vũ Phi ngẩng đầu, săc mặt không hề biến đổi, "Nhưng, tại sao
anh không trực tiếp nói anh đang ở giai đoạnh mãnh liệt của tình yêu, anh
yêu em?"
Tô Nhất Minh thộn mặt ra, điều này anh chưa từng nghĩ đến. Tại sao
ư? Dường như anh đã quen rồi, quen dùng những câu bông đùa để nói lên
tiếng lòng của mình. Tại sao ư? Sợ tổn thương ư? Nếu chẳng may không
nhận được phản hồi nồng nhiệt của đối phương, thì những lời bông đùa đó
coi như là một câu chuyện cười, chẳng gây sát thương cho ai.
"Ấy... Em cũng chưa từng nói đúng không?"
Trình Vũ Phi nhìn thẳng vào mắt anh, "Vậy em nói đây. Nhất Minh,
em yêu anh, yêu anh nhiều lắm, yêu đến mê muội, thời gian không có anh ở
đây, em như muốn phát điên lên".