ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 333

"Em cứ nghĩ ở châu Phi cả năm đều là mùa hè nóng như đổ lửa... cho

nên toàn mang theo quần áo mùa hè." Cô nhìn anh đến tội nghiệp, bệnh
viện có người sang châu Phi cứu trợ, hình như ở Ma Rốc? Nghe nói ở đó
nhiệt độ cao nhất lên đến 50 độ C.

"Nhưng Cape Town ở cực Nam châu Phi, vĩ độ rất cao, còn có thể

nhìn thấy những động vật chỉ có hai cực trái đất như chim cánh cụt, báo
biển, là khí hậu Địa Trung Hải điển hình... giống ở châu Âu." Tô Nhất
Minh ca thán, không có quần áo, tất cả những buổi gặp mặt buổi tuối anh
đều không đền tham dự được... đành ở khách sạn với bảo bối vậy.

"Em mù địa lý mà..." Trình Vũ Phi lặng lẽ mặc niệm xấp nhân dân tệ

dày. Trước lúc đi cô còn đặt cách bỏ bốn nghìn tệ mua chiếc đầm màu sắc
lấp lánh, tưởng tượng ra cảnh sẽ mặc chiếc đầm đó tung tăng trên khắp
đường phố Cape Town, dưới ánh nắng rực rỡ chẳng khác gì một đóa hoa
mới nở nắng mặt trời rực rỡ chẳng khác gì một đóa hoa mới nở đang khoe
sắc, cô thấy ngất ngây. Nhưng rõ ràng... cô chẳng có cơ hội để mặc nó.

"Anh chẳng phải vừa đã gửi tài liệu cho em rồi sao?"

"Em không xem kỹ... xin lỗi... em sai rồi." Trình Vũ Phi rầu rĩ.

Tô Nhất Minh mỉm cười, kéo cô lên giường, dùng môi tỉ mỉ tẩn mẩn

vẽ trên lưng cô, "Sai rồi? Vậy anh phải phạt em, vẽ lên lưng em con
ngựa..." Một lát sau anh lật người cô lại, tiếp tục hôn "... Lại vẽ thêm
mộtcon hổ đằng trước nữa... Em là cô bé đểnh đoảng, hại anh không có
quần áo mặc..."

Khoảng khắc ấy trái tim Trình Vũ Phi vừa mềm vừa ướt biến thành

một đống bột hồ, chứa đầy cảm xúc lẫn lộn. Khi anh vẽ xong ngựa và hổ,
cô chầm chậm ôm lấy anh, thì thầm, "Nhất Minh em yêu anh"

Tô Nhất Minh mỉm cười, lấy một vật gì đó đeo vào ngón tay cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.