chiêc "taxi" 110 lúc nãy nhảy xổ ra, chặn xe lại, hách dịch đưa máy đo
nồng độ rượu lên miệng Tô Nhất Minh toàn thân sặc mùi rượu.
Tô Nhất Minh vẫn luôn có chút kính sợ đối với loại máy móc quốc gia
này, lấy hết can đảm hít một hơi thật sâu rồi thổi. Máy đo nổng độ rượu bất
ngờ không có chút động tình. Anh cảnh sát chẳng hiểu đầu cua tai nheo,
Lục Dã Bình vội vàng lau mắt kính, chỉ có Tô Nhâìt Minh dương dương tự
đắc mở cửa bước lên xe, thầm nghĩ cách mà đồng chí Lâm "Hảo Thắng"
dạy mình thật hữu dụng. Nhưng suy nghĩ một hồi cảm thấy có chỗ nào
không ổn, nhìn ra ngoài thì thấy Lục Dã Bình đang đứng kế bên xe, anh
ngoác miệng gọi Lục Dã Bình lên xe, Lục Dã Bình cười đau khổ ra dấu gì
đó với anh. Tô Nhất Minh thấy vô cùng khó hiểu.
Sự khó hiều của anh mau chóng có lời giải đáp, cứa xe mở ra, anh
cảnh sát trên tay cầm chìa khóa xe, thò đầu vào cười lạnh lùng: "Tiên sinh,
đây là xe của tôi. Anh muốn ngồi thì đổi vị trí. Sao? Muốn đi tuần tra cùng
tôi hay muốn trở về đơn vị cùng tôi?"
Lúc Tô Nhất Minh tỉnh lại thì thấy mình đã ở trong nhà, khắp nhà bừa
bộn, Lục Dã Bình đang nằm trên sô-pha gáy o o. Anh chán ghét lay anh ta
dậy: "Dã Bình, sao cậu lại ngủ ở nhà tôi? Không về nhà vợ cậu không cằn
nhằn sao?"
Lục Dã Bình đau khổ mở mắt ra: "Tôi cũng muốn về nhà, nhưng hôm
qua cậu quậy phá cả đêm, tôi chỉ vừa chợp mắt được một chút."
"Không thể nào. Tôi ngủ rất say mà."
"Cậu biết hôm qua cậu về bằng cách nào không? Là cảnh sát giao
thông đưa cậu về đấy! Cậu thật mất mặt quá đi, trước tiên là tưởng xe cảnh
sát là taxi đòi chặn lại, tiếp đó là tưởng xe cảnh sát là xe mình đòi chạy...
Cũng may là tôi xưng cái chức danh cao quý giáo sư đại học của mình ra,