ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 452

Cô cuối cùng cũng hết kiên nhẫn: "Không lớn bằng khoảng cách giữa

chúng ta. Tôi gác máy đây, giữa chúng ta thật sự không thể nữa rồi. Chúc
anh sớm tìm được hạnh phúc đích thực." Sau đó cô cúp máy.

Tô Nhất Minh nhấn nghe lại hết lần này đến lần khác, nước mắt rơi lã

chã. Mấy ngày sau Lục Dã Bình bất ngờ nhận được điện thoại của Vu Tuy
Văn. "Dã Bình, gần đây Nhất Minh có chuyện gì thế? Tôi đã hẹn cậu ấy
bàn chuyện làm ăn, vậy mà mấy ngay nay tìm không được cậu ây, người
trong công ty cũng nói mấy ngày nay không thấy cậu ấy đâu, điện thoại ở
nhà thì không gọi được. Trước đây cậu ấy tham công tiếc việc là thế không
lẽ nào có chuyện rồi?"

Lục Dã Bình thần người ra một lúc rồi vội vàng phóng như bay đến

nhà Tô Nhất Minh, nhấn chuông không có người mở cửa, gọi điện cho chị
giúp việc nhà cậu ta thì nghe nói cho nghỉ mấy ngày nay về quê thăm con
cháu rổi. Lục Dã Bình báo cảnh sát. Khi anh ta cùng cảnh sát và bảo vệ
chung cư vào nhà thì Tô Nhất Minh vẫn còn sống, nhưng đang thoi thóp
trên giường.

Một mùa xuân lại đến. Ngoài trời tràn ngập sắc xanh, Tô Nhất Minh

nằm trên giường bệnh nhìn những giọt nước đang nghịch ngợm lăn trong
ống truyền dịch, giống hệt như vô số những ngày sống vô vị của anh, trong
những ngày đó có vô số chuyện nhạt nhẽo, cứ như thế từng chút từng giọt
biến mất, vĩnh viễn tan biến.

Có người đẩy cửa bước vào. Giọng nói của Lục Dã Bình oang oang

bên giường: "Cuối cùng bác sĩ cũng nói không sao rồi, thoát cơn nguy kịch
rồi. Haizzz, hôm đó nhìn thấy cậu nằm trên giường như chết rồi làm tôi sợ
phát khiếp, còn nghĩ rằng cậu đau buồn, bế tắc nghĩ không thông nên tự tử
rồi."

"Tôi sao có thể yếu đuối như vậy chứ? Chỉ muốn yên tĩnh một mình

mấy ngày, ai ngờ ăn phải thức ăn không sạch sẽ, vừa nôn mửa vừa tiêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.