xinh đẹp, mà không dám dụng đến một sợi lông chân của hoa khôi. Anh
thấy mình đêm đó giống hệt một cây pháo bông, run cầm cập như sốt rét
nhưng trong đầu đầy những cảnh hoan lạc chốn bồng lai, cứ bứt rứt như
vậy cả đêm, đến 4 giờ sáng, anh đoán là cổng ký túc xá đã mở bèn đích
thân tiễn hoa khôi về. Trên đường đi không gặp bất kỳ ai, đến khi hoa khôi
ra khỏi cổng thuận lợi rồi, anh vừa thở phào nhẹ nhõm quay lại mới phát
hiện bác Ngô bảo vệ cổng đang há hốc mồm kinh ngạc nhìn mình.
Để bịt miệng bác Ngô, anh phải chạy nước rút đến siêu thị mở cửa hai
tư giờ gần trường, móc hết tiền mua một bao thuốc hiệu Trung Hoa, rồi lại
chạy nước rút về đút lót cho bác bảo vệ. Trong quá trình chạy đi chạy về đó
anh đã bị sái cổ chân. Nhưng khi đám chiến hữu vừa mở mắt dậy thấy Tô
Nhất Minh mắt thâm quầng, chân bị trẹo, cả ký túc xá sôi lên sùng sục, vô
số câu chuyện ly kỳ hấp dẫn về cái đêm phong tình diễm lệ đó lan truyền ra
khắp ký túc xá một thời gian dài. Nào là bị hoa khôi đạp xuống giường trật
chân, nào là trong lúc cao trào quá kích động tự mình rơi xuống giường,
nhiều không kể xuể. Tô Nhất Minh sùi bọt mép giải thích, thề thốt đủ kiểu
cũng không có tác dụng. Cái hạn đen đủi này theo Tô Nhất Minh suốt mười
mấy năm trời, đến tận hôm nay lại một lần nữa bị lôi ra ánh sáng làm hỏng
hết việc của anh. Tô Nhất Minh thật sự khóc không thành tiếng. Nói thật,
version hôm nay là lần đầu tiên anh nghe được, Tô Nhất Minh tuy đã từng
lên giường với vài người phụ nữ, nhưng cái động tác khó “Hoàng long đại
chuyển thân” anh quả thật chưa từng thử. Ở một góc độ nào đó, anh thật ra
là một người khá bảo thủ.
Nhưng Trình Vũ Phi chẳng có chút hứng thú nào với quá khứ của anh,
cũng chẳng muốn biết tới cùng, cô gật đầu lấy lệ, vẫy taxi bỏ đi.
Tô Nhất Minh ủ rũ cúi đầu trở về phòng cấu cứu, Lục Dã Bình cũng
chẳng xảy ra chuyện gì lớn, đang nằm co quắp trên chiếc giường bệnh chật
chội gáy khò khò. Cũng may là các y tá nể mặt Trình Vũ Phi đã có đãi ngộ